Đường Giai Ny tức đến mắt trợn trắng, "Không có bản lĩnh mà mồm mép lại trơn tru lắm!"
Mục Hàn bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên cười lạnh mấy tiếng: "Anh chính là Tô Trường Phong? Một người đàn ông dựa vào mồm mép thì có bản lãnh gì? Khó trách Đường tổng xem thường anh, xem ra tôi nói không sai, anh thật là rác rưởi, rác rưởi trong rác rưởi, quả thực làm giới đàn ông mất mặt!"
So với Tô Trường Phong ăn mặc bình thường, Mục Hàn nhìn thật sự càng bảnh trai tươm tất, càng giống người thành công.
Cho nên khi nhìn thấy Tô Trường Phong thì Mục Hàn càng thêm xác định, hắn là thứ vô dụng, rác rưởi như Đường Giai Này đã nói.
Tô Trường Phong nhìn thoáng qua, đôi mắt lấp lóe rồi đi đến trước mặt anh ta.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Mục Hàn khó chịu nói.
Tô Trường Phong không nói gì, nhưng lại đáp lại anh ta.
Chát!
Hắn đưa tay tát một cái mạnh vào mặt Mục Hàn!
"Tay vợ tôi mà anh có thể chạm vào à?" Tô Trường Phong lạnh lùng nhìn Mục Hàn, trên người bắn ra một khí tức lạnh lẽo.
Mục Hàn cắn răng, bụm mặt, nhìn chòng chọc vào Tô Trường Phong.
"Mày biết tao là ai không! Tên vô dụng, rác rưởi... Dám đánh tao? Hôm nay tao nhất định phải để mày trả giá đắt!"
Tô Trường Phong nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Anh nói tôi là rác rưởi, vậy anh thì sao? Nếu tôi là rác rưởi thì chắc anh còn thấp kém hơn rác rưởi một vạn lần!"
Đường đường là chiến thần Đại Hạ vô song, ai có thể sánh bằng? Chỉ là một tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật thì đã là gì?
Mục Hàn cười lạnh: "Mày hỏi tao? Được, vậy tao cho mày biết, tao là giám đốc tập đoàn khoa học kỹ thuật Thiên Hành của Hàng Thành! Thân phận tao như vậy, mày có thể so được à?"
Nói xong, Mục Hàn ngâng cao đầu lên, lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ.
Tô Trường Phong cười, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường: "Tập đoàn khoa học kỹ thuật Thiên Hành, rất lợi hại phải không?"
Mục Hàn ngẩng đầu nói: "Tập đoàn khoa học kỹ thuật Thiên Hành đã được đưa ra thị trường, là xí nghiệp nổi bật của Hàng Thành, có thể xếp vào top10 trong các xí nghiệp khoa học kỹ thuật toàn tỉnh! Dù như các đại gia thành phố Hàng Thành cũng phải coi tao là khách quý. Chẳng lẽ không lợi hại hơn thứ rác rưởi như mày?"
Khóe miệng Tô Trường Phong nhếch lên một đường cong, gật gật đầu: "Nghe rất lợi hại. Nhưng nếu như tôi cho anh biết, thân phận của anh không đáng một đồng trước mặt tôi. Một cú điện thoại của tôi có thể làm tất cả cố gắng của anh trôi theo dòng nước, anh tin không?"
Mục Hàn và Đường Giai Ny liếc nhau một cái, trong mắt hai người tràn đầy khinh thường, Mục Hàn còn khinh miệt cười ra tiếng.
"Tô Trường Phong, anh lại bắt đầu huênh hoang, thật không biết nói gì." Đường Giai Ny nhún vai, lộ ra dáng vẻ rất bất đắc dĩ.
Tống Thanh Ca cũng kéo cánh tay hắn một cái, ghé vào tai hắn nhỏ giọng mà nói: "Trường Phong... Đừng nói vẹn toàn như vậy. Người ta là công ty đã lên sàn, anh không có năng lực lớn như vậy..."
Mục Hàn nhìn thấy Tống Thanh Ca nói thầm bên tai Tô Trường Phong thì cười lạnh và nói: "Thế nào, sợ chồng cô xấu mặt phải không? Không muốn xấu mặt cũng được, cô bảo hắn quỳ xuống trước mặt tôi, chủ động nói ba câu 'Tôi là thằng ngu' thì tôi sẽ bỏ qua, cô cảm thấy thế nào?"
Nói xong, Mục Hàn lại châm chọc cười ha ha hai tiếng.
Tống Thanh Ca nhíu mày trách cứ: "Anh đừng quá ức hiếp người khác! Không có khả năng!"
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!