Phải biết rằng, Thiên Hành đã hao phí vô số tâm huyết của anh ta mới có thể phát triển tới quy mô bây giờ, mọi chuyện thật sự không dễ.
Hiện tại công ty đột nhiên bị người khác mua lại, anh ta mất đi quyền khống chế công ty, tất nhiên trong lòng rất khó chấp nhận.
"Tổng giám đốc... Tôi hoài nghi có người cố ý nhằm vào chúng ta. Người thần bí này còn tiếp tục thu mua số lượng lớn cổ phần chúng ta... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau năm phút, chí ít sáu mươi phần trăm cổ phần sẽ bị người đó thu mua..."
Lạch cạch - Ầm một tiếng, điện thoại trong tay Mục Hàn rơi xuống đất.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc..." Thư ký còn gọi tổng giám đốc ở đầu bên kia điện thoại, nhưng lúc này Mục Hàn đã không còn tâm tư quan tâm cô ta.
Lúc này Mục Hàn như bị sét đánh, sững sờ nửa ngày, sau đó nhìn về phía Tô Trường Phong: "... Là anh làm?"
Tô Trường Phong nhìn hắn, gật gật đầu: "Không sai, là tôi cho người làm. Bây giờ anh tin chưa?"
Mục Hàn lắc đầu: "Tôi không tin! Không thể nào là anh! Anh không có bản lĩnh này!"
Tô Trường Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm điện thoại lên bấm số của Mặc Ảnh lần nữa: "Trong hai phút, làm giá cổ phiếu của Thiên Hành sụt giảm ba mươi phần trăm."
"Đã biết!"
Mặc Ảnh cúp điện thoại, bắt đầu bán tháo số lượng lớn cổ phiếu trong tay.
Cổ phần của khoa học kỹ thuật Thiên Hành cũng theo đó mà sụt giảm, trong vòng một phút liền giảm 20-30%...
"Anh có thể xem giá cổ phiếu." Tô Trường Phong nói với Mục Hàn.
Mục Hàn nhặt điện thoại lên, mở ra phần mềm cổ phiếu, sau đó sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Giống y như Tô Trường Phong đã nói, giá cổ phiếu của Thiên Hành sụt giảm hơn ba mươi phần trăm!
Tô Trường Phong nhìn về phía Mục Hàn, "Thật ra bây giờ tôi muốn đuổi anh ra Thiên Hành cũng rất dễ, tôi có thể không ngừng đầu tư bỏ vốn pha loãng cổ quyền của anh, để số định mức cổ quyền của anh càng ngày càng ít, cuối cùng bị tôi đuổi ra khỏi công ty. Nhưng tôi cảm thấy không cần làm như vậy, đúng không? Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, không làm tôi phiền lòng thì tôi có thể suy xét giữ anh lại ở Thiên Hành."
Mục Hàn ngơ ngác nhìn Tô Trường Phong, bỗng nhiên há miệng, oa oa khóc lớn.
"Sao anh lại đối xử với tôi như vậy... Tôi dễ dàng sao... Anh trả công ty lại cho tôi... Trả cho tôi... Tôi cầu xin anh..."
Nhìn Mục Hàn chật vật khóc lớn, Tô Trường Phong nhìn thoáng qua Tống Thanh Ca, cười khổ một tiếng: "Cái tên này có chơi không có chịu, sớm biết vậy thì không chơi lớn như thế."
Tống Thanh Ca kéo cánh tay Tô Trường Phong, trăm mối vẫn không có cách giải: "Trường Phong, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh thật sự cho người thu mua công ty của anh ta?"
Đường Giai Ny đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Thanh Ca, cậu đừng bị anh ta lừa gạt. Anh ta không có bản lĩnh này, đây nhất định là trùng hợp!"
Đối với sự hoài nghi của Đường Giai Ny, Tô Trường Phong không giải thích quá nhiều, chỉ từ chối cho ý kiến mà cười cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!