Vưu Hạo Trạch trở lại văn phòng, cảm thấy đứng ngồi không yên, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ. Tới trưa anh ta đã khó chịu muốn phải chết.
Mà vào ba giờ chiều, trợ lý của Vưu Hạo Trạch bỗng đẩy cửa đi đến: "Vưu tổng, Đường tổng bảo ngài đi họp."
"Họp? Họp cái gì?" Vưu Hạo Trạch mờ mịt nói. Trong ấn tượng của anh ta, hôm nay không có hội nghị nào cả.
Ánh mắt trợ lý hơi né tránh, "... Ngài đi... thì biết."
Chú ý tới ánh mắt lập loè của trợ lý, Vưu Hạo Trạch biết cuộc họp này sẽ xảy ra chuyện. Nhưng chuyện tới nước này thì anh ta chỉ có thể kiên trì tham gia.
Đi vào phòng họp công ty, Vưu Hạo Trạch phát hiện mấy trăm người trong công ty đều đang đợi một mình mình.
Soạt!
Ánh mắt mọi người đều dồn hết lên người anh ta.
Đường Giai Ny ngồi trên đài chủ tịch đang lẳng lặng nhìn về phía Vưu Hạo Trạch: "Vưu tổng, đến rồi à?"
Vưu Hạo Trạch cũng không biết kế tiếp xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gật gật đầu: "Ngại quá, đến muộn."
Nói xong, anh đi về hướng đài chủ tịch.
Nhưng vừa đi vài bước thì Đường Giai Ny bỗng nói: "Vưu tổng, ngươi muốn đi đâu?"
Vưu Hạo Trạch cau mày nói: "Đương nhiên là đài chủ tịch."
Thân là phó tổng, anh ta vẫn luôn ngồi trên đó.
Đường Giai Ny nở nụ cười, nụ cười làm anh ta run như cầy sấy.
"Vưu tổng, hôm nay anh không cần ngồi trên đài chủ, về sau cũng không cần."
"Đường tổng, cô có ý gì?" Vưu Hạo Trạch có chút luống cuống, lớn tiếng chất vấn.
Khóe miệng Đường Giai Ny hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt chớp động: "Vưu tổng, trong khoảng thời gian trước tôi đã nhận được tố cáo, anh và mấynhân viên quản lý của công ty dính líu đến chuyện tham ô tài sản công ty, nhận hối lộ thương mại. Hiện tại tôi đã cho người điều tra xong chuyện này."
"Đường tổng, cô muốn vu khống tôi?" Đánh chết Vưu Hạo Trạch cũng không thừa nhận: "Cô làm như vậy quá hèn hạ, chỉ tôi và cô không cùng quan điểm mà cô muốn tát nước bẩn vào tôi? Tôi cho cô biết, đừng hòng mơ tưởng! Vưu Hạo Trạch này không phải người dễ bắt nạt!"
Đường Giai Ny cười khanh khách một tiếng: "Đây chính là chứng cớ!"
Nói xong, cô phất phất tay về phía sau một cái.
Soạt!
Một đối hàng bảy tám người xách mấy cái rương lớn đi vào phòng họp. Trong rương chứa đầy sổ sách và các văn bản tài liệu khác...
Soạt!
Sắc mặt Vưu Hạo Trạch trắng bệch.
Dưới đài có ba gã quản lí cũng mặt trắng như tờ!
Xong rồi...
Xem ra, người của Đường Giai Này đã hoàn toàn làm rõ ràng! Bọn họ đã nắm giữ đủ chứng cứ!
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám bước vào phòng họp.
Nhìn người nọ tiến vào, Đường Giai Ny và những người khác đều đứng lên.
"Lưu bộ trưởng, quyết định đuổi việc nên do ông tuyên bố đi." Đường Giai Ny nói với người này.
Người này tên là Lưu Hiên, là bộ trưởng bộ kỷ luật của tổng công ty Kinh Đằng.
Hôm qua Đường Giai Ny cả đêm không ngủ, sắp xếp cấp dưới tiến hành kiểm tra đối chiếu tất cả các hạng mục qua tay Vưu Hạo Trạch mấy năm nay.