Hắn chỉ vào Đường Giai Ny, rống giận: "Con khốn chết bầm, đừng cho là tao không biết là mày chơi tao! Con mẹ nó tao giết chết mày!"
Lúc này Vưu Hạo Trạch đã đánh mất lý trí, anh ta nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn hội nghị lên mà xông về hướng Đường Giai Ny.
Nhưng anh ta còn chưa vọt tới trước mặt Đường Giai Này thì đã bị bốn bảo vệ cản lại.
"Đánh cho tôi!" Quản lí bảo vệ vung nắm đấm lên, ra lệnh.
Bốn bảo vệ giơ gậy cao su lên mà đánh cho Vưu Hạo Trạch một trận!
Dạy dỗ anh ta chừng năm phút đồng hồ thì họ mới dừng lại.
Lúc này cả người Vưu Hạo Trạch đều là vết thương, trên đầu không ngừng chảy máu, nhìn vừa đáng thương lại chật vật.
Đường Giai Ny nhìn Vưu Hạo Trạch, trong lòng không có chút thương hại nào. Nếu không phải tối hôm qua mình may mắn được Tô Trường Phong cứu thì đời này coi như mất toi trong tay anh ta.
Cô ta có thể không hận sao!
"Ném hắn ra khỏi công ty, từ hôm nay trở đi, cấm hắn bước vào!" Đường Giai Ny phất phất tay.
"Vâng, Đường tổng!"
Sau đó bốn vệ sĩ mỗi người nắm một chân hoặc cánh tay rồi ném anh ta ra khỏi cổng công ty...
Nằm trên mặt đất chừng nửa giờ, Vưu Hạo Trạch mới chật vật đứng lên. Anh ta lau khô máu trên mặt, hung tợn nhìn thoáng qua toà nhà công ty Kinh Đằng rồi khập khễnh rời đi.
Về đến nhà, anh ta liên tục tìm hiểu, rốt cuộc cũng tìm được khách sạn mà tối hôm qua Háo Tử đem Đường Giai Ny đến. Sau đó dùng một ngàn đồng để mua chuộc người của khách sạn, thấy được camera theo dõi tối hôm qua.
Khi anh ta nhìn thấy một bóng người mang Đường Giai Ny đi ra từ phòng của Háo Tử thì đáy mắt không khỏi phát lạnh.
"Tô Trường Phong, thì ra là mày phá hư chuyện tốt của tao!"
Lúc này Vưu Hạo Trạch hận không thể lột da, rút gân, nghiền xương hắn thành tro!
Công ty mậu dịch Trường Ca, Tô Trường Phong đang nói chuyện phiếm với các tài xế khác trong phòng làm việc, lúc này, một bóng người tức giận đùng đùng đẩy cửa ra rồi đứng đó.
"Tô Trường Phong, anh cút ra đây cho tôi!"
Hả?
Những người của phòng làm việc gần đó đều nhìn lại, chỉ thấy Tống Thanh Mạn đang chống nạnh, tức giận đứng ở đó.
Tô Trường Phong đặt ly trà xuống, nhíu mày một cái: "Tống Thanh Mạn, cô phát bệnh gì vậy, có việc thì nói."
Tống Thanh Mạn chỉ vào hắn, phẫn hận nói: "Tô Trường Phong, bây giờ anh lập tức theo tôi về nhà, xin lỗi Hạo Trạch!"
Tô Trường Phong sửng sốt: "Xin lỗi Vưu Hạo Trạch? Dựa vào cái gì?"