Tiết Lỗi nhìn hắn, đôi mắt phát sáng, cười to hai tiếng.
“Tô Trường Phong, cậu chưa tỉnh ngủ sao?”
“Tập đoàn Tần thị là mười đại xí nghiệp lớn của Hàng Thành, đã lên sàn, cậu nói phá sản thì phá sản, cậu cho cậu là ai?"
"Tô Trường Phong, tôi biết cậu là quân xuất ngũ của Chiến bộ, có chút thân thủ, nhưng có như vậy thì thế nào? Thời đại này, không phải dựa vào nắm đấm nói chuyện!"
“Trước khi tới đây, Tiết Lỗi đã điều tra thân phận của Tô Trường Phong. Chỉ là, hắn cũng không tra được thân phận thật sự của Tô Trường Phong.
Hồ sơ của Thương Long Chiến Thần thuộc cấp SSS, toàn bộ nước Đại Hạ chỉ có rất ít người có quyền tra cứu.
Mọi người Tống gia đang chửi thầm trong bụng, vì sao cái tên khốn nạn này cứ phải đi đắc tội với người khác, hắn không hại chết Tống gia hắn không vui hay sao.
“Tô Trường Phong, cậu câm miệng cho ta! Phiền phức cậu gây ra còn chưa đủ sao!" Lão phu nhân quát to.
Tống Thế Ân cũng nói theo: "Tô Trường Phong, cho cậu cơ hội cậu đừng không biết trân trọng, đồ tứ chi phát triển như cậu, ngoại trừ khoác lác, còn có thể làm gì!"
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng, không để ý tới bọn họ, mà lấy di động ra, bấm số điện thoại của Mặc Ảnh.
“Trong vòng nửa giờ, tôi muốn tập đoàn Tần thị phá sản.”
Cúp điện thoại, tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn thằng ngốc.
Tiết Lỗi cười ha ha: "Nhìn không ra, cậu còn có thiên phú diễn xuất. Tôi muốn đề cử cậu tham gia bộ phim truyền hình mà tập đoàn Tần thị đầu tư.”
Tô Trường Phong không để ý tới hắn, tiếp nhận Tô Tô từ trong ngực Tống Thanh Ca, xoay người kéo ghế qua một bênh, chễm chệ ngồi xuống.
Nửa giờ nữa sẽ rõ, rất nhanh thôi.
Tiết Lỗi cảm thấy tên này có chút thú vị, cười to nói: "Tốt, tôi cho cậu nửa giờ đồng hồ, tôi muốn xem xem tập đoàn Tần Thị có phá sản không!"
Nếu Tiết Lỗi đã không sốt ruột, những người khác Tống gia cũng không sốt ruột.
Tất cả mọi người đều rãnh rỗi hai tay đan vào nhau, chờ đợi dùng đôi tay này sỉ vả vào mặt Tô Trường Phong.
Nói đùa gì thế, tập đoàn Tần thị đã lên sàn chứng khoán, sao có thể nói phá sản liền phá sản? Tô Trường Phong cho rằng hắn là ai, còn gọi điện thoại giả vờ, thật sự là cười chết người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rất nhanh, đã qua hơn hai mươi phút.
Tiết Lỗi nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ Omega, cười lạnh một tiếng: "Còn có năm phút. Cậu đang chờ kì tích xuất hiện với cậu ư?”
Tô Trường Phong cũng cười lạnh một tiếng: "Gấp cái gì, không phải còn năm phút nữa sao.”
Vừa dứt lời, di động của hắn liền rung lên.
Điện thoại là Mặc Ảnh gọi tới.