Nói xong, hắn nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, chúng ta cũng trở về đi."
"Ừm." Tống Thanh Ca gật gật đầu.
Lúc đầu cô còn chuẩn bị tham gia đại hội này để kiếm vài hạng mục lớn, nhưng bây giờ bị Lý gia làm rối như thế, cô đã không còn hứng bàn việc.
Sau đó Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca cùng rời đi hội trường.
Sau khi Tô Trường Phong rời khỏi, Đỗ Dũng cũng không cần nán lại nữa, ông ta cũng rời đi.
Thấy Đỗ Dũng đi rồi, trong lòng mọi người Lý gia đều uất ức khôn kể.
Có lẽ hôm nay là ngày Lý gia mất mặt xấu hổ nhất!
Trước mặt nhiều người như vậy, Lý Phong không chỉ bị Tô Trường Phong đánh gãy hai chân, còn bị mang đến tuần bổ thự Hàng Thành tiếp nhận điều tra.
Quả thực là đang vả mặt Lý gia! Có thể nhịn, nhưng không thể nhẫn nhục!
Giờ khắc này, lửa giận trong lòng Lý Đạo Sơn như núi lửa sắp phun trào, đã sắp không đè nén nổi nữa.
"Bọn họ khinh người quá đáng! Thật kKhinh người quá đáng!"
Lý Đạo Sơn nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đã đỏ bừng!
Tròng mắt của Lý Càn và Lý Thanh Thanh cũng đỏ lên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là ghientruyenchu.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cha, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cũng không biết lão già Đỗ Dũng kia làm cái gì, quan hệ của lão ta với Tô Trường Phong nhìn có vẻ không bình thường, chúng ta đã không trông cậy được vào lão rồi." Lý Càn căm giận nói.
Lý Đạo Sơn hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một Đỗ Dũng, cha còn chưa để vào mắt. Thằng tạp chủng họ Tô kia có quan hệ với Đỗ Dũng thì đã sao, Lý gia cũng có thể chơi chết hắn! Trước kia có lẽ cha còn bỏ qua cho gia đình chúng, nhưng bây giờ, không làm chúng xuống Địa ngục thì cha thề không làm người!"
Nói xong câu đó, Lý Đạo Sơn đã phẩy tay áo bỏ đi.
Lý Càn và Lý Thanh Thanh cũng vội vàng rời đi theo sau ông ta, chỉ để lại đông đảo quần chúng ăn dưa ở đây...
Bệnh viện, phòng bệnh.
Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong đang đứng trước giường bệnh, nhìn Vương Đào hai chân bị bó thạch cao thật dày.
"Tổng giám đốc, Trường Phong, hai người nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không thích ứng nổi đâu." Vương Đào cười khổ và nói.
Tống Thanh Ca than nhẹ một tiếng: "Vương chủ nhiệm, cám ơn trước đó anh đã bảo hộ tôi. Tôi không biết nên cảm tạ anh như thế nào."
Vương Đào cười ha ha: "Tổng giám đốc, cô cần gì ăn nói khách sáo như vậy. Trong tình huống lúc ấy, dù là người khác cũng sẽ đứng ra."
Tô Trường Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Anh Đào, Tô Trường Phong sẽ ghi nhớ ân tình của anh. Về sau khi nào cần đến tôi thì chỉ cần nói một tiếng."
Vương Đào nhìn qua Tô Trường Phong, đôi mắt lấp lóe, đáy lòng xuất hiện một tia kích động khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!