Người đàn ông cầm đầu âm u nói: "Đợi chút nữa các người sẽ biết."
Nói xong, gã vung tay lên.
Hai người phía sau lập tức che mũi vợ chồng Tưởng Lệ lại, họ không kịp phản kháng thì đã té xỉu.
"Bà ngoại, ông ngoại, ông bà làm sao vậy..." Tô Tô oa oa khóc lớn.
"Quỷ nhỏ, khóc con mẹ mày chứ khóc, mang đi!"
Người cầm đầu nắm bắt cổ Tô Tô, xách cô bé vào trong xe như xách gà con, sau đó mang cả vợ chồng Tưởng Lệ đã té xỉu đi...
Công ty Trường Ca.
Tống Thanh Ca kết thúc cuộc họp, cảm thấy nhớ Tô Tô quá nên cầm điện thoại lên gọi cho Tưởng Lệ.
Nhưng cô lại phát hiện Tưởng Lệ không nghe máy.
Cô lại gọi cho Tống Thế Minh điện thoại, cũng không có ai bắt máy.
"Sao cha mẹ đều không nghe điện thoại? Làm gì vậy?" Tống Thanh Ca nói thầm. Nhưng cô không quá lo, bởi vì cô biết lúc hai người này ra cửa, sẽ thường xuyên không mang điện thoại.
Nhìn đồng hồ, cô suy nghĩ, làm xong chuyện trong tay, nửa giờ sau liền trở về.
Quyền quán Hắc Sa.
Vợ chồng Tống Thế Minh bị giam trong một gian phòng tối.
Mấy phút sau, hai người lần lượt tỉnh lại.
Tưởng Lệ lập tức tỉnh táo lại, vội hoảng hốt nói: "Đúng vậy, Tô Tô đâu? Tô Tô ở đâu!"
Ầm.
Lúc này, cửa phòng tối bị người ta đẩy ra.
Chỉ thấy hai bóng người đi đến. Người cầm đầu chính là kẻ hạ lệnh đánh thuốc mê bọn họ.
"Tô Tô đâu? Nói cho chúng tôi biết Tô Tô ở đâu!" Tống Thế Minh và Tưởng Lệ bắt lấy cánh tay của gã ta giống như nổi điên.
Chát!
Chát!
Hai cái bạt tai quất thật mạnh vào mặt Tống Thế Minh và Tưởng Lệ, đánh họ té ngã xuống đất.
"Hai lão già, gấp làm gì, tao có nói không nói cho tụi mày biết à?"
Gã ta cười lạnh một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra rồi bấm mở video, đặt trước mắt hai người.
Khi họ nhìn thấy nội dung video thì trái tim lập tức siết chặt lại!
Bởi vì Tô Tô trong video đang bị trói hai tay, treo trên lôi đài. Phía dưới có ba con chó săn chảy nước bọt sủa bậy, mắt lom lom nhìn chằm chằm vào Tô Tô đang bị treo lủng lẳng, cứ như chỉ cần cô bé rơi xuống thì sẽ bị trực tiếp xé nát...