Lọc Truyện

Thương Long Chiến Thần - Tô Trường Phong (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tô Tô, Tô Tô!" Nhìn thấy Tô Tô bị đối đãi như thế, Tưởng Lệ và Tống Thế Minh đều sắp điên rồi.  

 

"Mày là thằng cầm thú!"  

 

Tống Thế Minh vọt tới trước mặt người đàn ông, quơ nắm đấm muốn đánh gã. Nhưng ông còn chưa đánh trúng thì đã bị đối phương hất tay một cái, sau đó đá ngã xuống đất!  

 

Khóe miệng ông đã chảy ra từng dòng máu.  

 

Bịch!  

 

Tưởng Lệ quỳ xuống trước mặt gã ta, than thở khóc lóc: "Tôi cầu xin các người, bỏ qua cho cháu của tôi đi, anh có oán trách gì thì trút hết lên người chúng tôi đi, cầu xin các người! !"  

 

Tưởng Lệ có tính cách rất cứng rắn, ít khi chủ động cúi đầu trước người khác. Nhưng bây giờ, vì an nguy của cháu gái, bà từ bỏ tất cả tôn nghiêm.  

 

Người đàn ông cầm đầu âm u cười hai tiếng: "Muốn cứu cháu của các người đúng không? Được."  

 

Tưởng Lệ nghe vậy thì vội vàng nói: "Cầu xin anh nói cho chúng tôi biết làm gì để cứu Tô Tô?"  

 

Khóe miệng gã ta khẽ nhếch lên, nói: "Muốn cứu cháu thì lên đài đánh quyền anh đi. Nếu như các người có thể thắng một trận thì chúng tôi sẽ thả cháu của bà ra, thế nào?"  

 

Nói xong, gã cầm lấy điều khiển từ xa, ấn mở TV trên tường trong phòng lên.  

 

TV sáng lên, xuất hiện một hình ảnh.  

 

Trong đó là đài quyền anh, hơi giống với cái đài Tô Tô bị treo lên, nhưng xung quanh quyền đài này đều là người xem.  

 

Nhìn qua thì hiện trường cũng có năm sáu trăm người xem, trông bọn họ rất cuồng nhiệt, thậm chí có người cởi áo ra, hưng phấn đung đưa, la lên...  

 

Trên lôi đài có một người đàn ông cao lớn sắc mặt đen nhánh đang đứng. Đáy mắt gã ta tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Người này chính là một quyền thủ của quyền quán Hắc Sa.  

 

Gã ta chỉ chỉ TV, cười lạnh và nói với vợ chồng Tưởng Lệ: "Dám đi lên võ đài không?"  

 

Tống Thế Minh cắn răng một cái, "Dám đi!"  

Tưởng Lệ kéo ông lại, đáy mắt tràn đầy lo lắng: "Thế Minh... Sao anh đánh thắng được người kia? Người ta là quyền thủ chuyên nghiệp..."  

 

Tống Thế Minh cười khổ một tiếng: "Tôi còn có lựa chọn sao? Chẳng lẽ tôi có thể đứng nhìn Tô Tô chịu khổ sao?"  

 

Mắt Tưởng Lệ đỏ lên, nước mắt tràn mi: "Thế Minh..."  

 

Tống Thế Minh cười cười: "Mình à, nếu tôi chết trên đó thì mình cũng đừng khóc. Tôi chết vì cứu cháu gái, rất quang vinh."  

 

Tưởng Lệ oa một tiếng mà khóc rống lên.  

 

Bọn họ sống bình bình đạm đạm cả đời, không ngờ người tuổi già lại đối mặt với cục diện tàn khốc như vậy.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT