Hắc Báo nhìn qua Tống Thế Minh, ngoắc ngón tay với ông: "Ra tay đi."
Tống Thế Minh hét lớn một tiếng, giơ quả đấm lên, phóng về hướng Hắc Báo.
Nhưng không chờ ông tới gần…
Ầm!
Hắc Báo tung một quyền, đánh vào bụng ông.
Bịch!
Tống Thế Minh ngã xuống đất, thân thể cuộn tròn rúc vào một chỗ, đau như ngũ tạng lục phủ muốn vỡ nát.
"Còn đánh không?" Hắc Báo khinh miệt nói.
Tống Thế Minh cắn răng, lau đi vết máu trên khóe miệng rồi đứng lên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là ghientruyenchu.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Đánh!" Đầu ông đầy mồ hôi lạnh, đỏ mắt.
Ầm!
Hắc Báo lại tung một quyền, đánh vào vị trí tương tự.
Bịch!
Tống Thế Minh lại ngã xuống đất. Lần này ông cảm thấy mình sắp chết.
Nhưng vì Tô Tô, ông cắn răng, lại đứng lên lần nữa!
Dưới đài có một số người xem đã không đành lòng.
"Ông ta... Ông ta đã như vậy, còn muốn đánh sao?"
"Lão già này... Có phải bị khó xử gì không?"
"Tôi không nhìn được nữa rồi."
Khán giả mềm lòng, nhưng Hắc Báo lại không.
Gã ta là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại là quyền thủ khát máu, trái tim sớm đã cứng như hòn đá.
"Lão già, nếu ông quỳ xuống dập đầu vài cái thì tôi có thể thả ông, để ông đi xuống, thế nào?" Hắc Báo lạnh lùng nói.
Trên sàn đấu này thì trừ phi nhận thua, hoặc là đối thủ bỏ qua, nếu không quyền thủ không thể xuống đài, chỉ có nước bị đánh chết tươi.
Nhưng mục đích của Tống Thế Minh là muốn cứu Tô Tô, hơn nữa hôm nay ông ôm quyết tâm liều chết, cho nên không có khả năng đi xuống.
"... Anh nằm mơ! Tôi muốn đánh bại anh... Cứu cháu của tôi!"
Tống Thế Minh dùng hết sức lực toàn thân, nâng nắm đấm lên đánh về phía Hắc Báo.
Nhưng ông đâu phải là đối thủ của Hắc Báo...
Xoát!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!