Đôi mắt Tô Trường Phong lấp lóe, an ủi: "Thanh Ca, có anh ở đây không sao đâu. Anh đảm bảo với em, cha tuyệt đối sẽ không bị tàn tật, hơn nữa sẽ khôi phục còn tốt hơn trước kia."
Tống Thanh Ca sững sờ: "... Anh nói thật sao?"
Mặc dù nghe Tô Trường Phong nói rất giống nói nhảm, nhưng cô vẫn tin. Dù sao Tô Trường Phong cũng mang đến cho mình rất nhiều bất ngờ.
Tô Trường Phong vừa muốn nói chuyện, bỗng một giọng nói khinh thường đột nhiên vang lên: "Nói đùa cái gì, về sau Tống Thế Minh có thể ngồi dậy đã không tệ, còn muốn khôi phục tốt hơn trước đó? Nằm mơ à?"
Tô Trường Phong quay đầu, chỉ thấy hai bác sĩ một già một trẻ mặc áo khoác trắng đang đứng gần đó khinh bỉ nhìn mình.
Người nói chuyện là bác sĩ trẻ hơn kia, nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi.
"Cuộc phẫu thuật vừa rồi là thầy tôi đích thân chỉ đạo tôi làm. Thầy nói cuộc phẫu thuật tôi làm rất hoàn mỹ, nhưng về sau bệnh nhân muốn tự gánh vác sinh hoạt rất khó."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là ghientruyenchu.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn về phía Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong, trên mặt tràn đầy ngạo nghễ: "Tôi khuyên các người nên từ bỏ ảo tưởng, đối mặt hiện thực đi!"
Tô Trường Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Cảm ơn nhắc nhở của anh, có điều có vài chuyện nhìn không có khả năng, nhưng chưa hẳn không có khả năng."
"Cho nên cậu vẫn kiên trì suy nghĩ của mình?" Bác sĩ già nhìn về phía Tô Trường Phong, "Vậy cậu nói một chút xem làm sao để bệnh nhân khôi phục tốt hơn trước kia?"
Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Đây là bí mật, không thể trả lời."
Lời này của hắn lập tức làm hai bác sĩ phát bực.
"Thật là buồn cười, rõ ràng là lời nói gạt người, còn ở đây giả vờ thần bí!"
"Anh biết thầy tôi là ai không? Thầy tôi chính là chuyên gia khoa chỉnh hình cấp cao nhất bệnh viện số 2, cũng là Phó viện trưởng. Tôi không tin, chẳng lẽ anh có thể lợi hại hơn cả thầy tôi?" Bác sĩ trẻ châm chọc nói.
Bác sĩ già kia tên là Tần Tư Minh, là chuyên gia khoa chỉnh hình kiêm Phó viện trưởng của bệnh viện số 2. Nhưng ông ta không phải là chuyên gia cấp cao nhất.
Phần lớn tâm tư của ông ta đều dùng trong việc thăng chức, cho nên mới lên tới vị trí Phó viện trưởng.
Tần Tư Minh nhìn về phía Tô Trường Phong, đáy mắt xẹt qua tia tức giận: "Ranh con, nếu cậu đã không tin tưởng y thuật của tôi, vậy tôi cảm thấy người nhà cậu không cần thiết trị liệu trong bệnh viện này."
Nói xong, ông ta nói với học trò Thiệu Dương: "Thiệu Dương, cho họ lập tức xuất viện!"
Tống Thanh Ca lập tức sốt ruột: "Bác sĩ... Cha tôi vừa làm xong phẫu thuật, còn chưa thể xuất viện..."
Nhưng Tần Tư Minh căn bản không để ý đến cô, hất tay áo lên mà ngẩng đầu rời đi.
Thiệu Dương hừ lạnh một tiếng, "Tự làm tự chịu, không có bản lĩnh còn khoe khoang. Đây là các người tự tìm, ai bảo chồng cô đắc tội thầy tôi. Lát nữa tôi sẽ bảo người đuổi các người ra ngoài!"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi lo liệu thủ tục xuất viện đi, dù xuất viện cũng không được giao thiếu một đồng tiền, biết không?"
Tống Thanh Ca cuống cuồng đến phát khóc: "Cầu xin bác sĩ, đừng đuổi cha tôi đi, đừng đuổi ông ấy đi có được không?"
Thiệu Dương ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng: "Vậy cô bảo hắn quỳ xuống cầu xin thì tôi có thể suy nghĩ một chút."
Hắn ta chỉ vào Tô Trường Phong và nói.
Tống Thanh Ca do dự, cô không muốn để Tống Thế Minh xuất viện, nhưng cô không hi sinh tôn nghiêm của Tô Trường Phong được.
Lúc này Tô Trường Phong lôi kéo Tống Thanh Ca, thản nhiên nói: "Thanh Ca, chúng ta không cần cầu xin họ. Dù họ