Tống Thanh Ca nhìn qua ánh mắt kiên định tự tin của Tô Trường Phong thì không nói gì nữa, do dự vài giây liền gật đầu.
Cô biết Tô Trường Phong sẽ không lừa gạt mình.
"Ha ha, anh cũng lớn lối lắm, vậy mời các người lập tức cút khỏi bệnh viện của chúng tôi!" Thiệu Dương hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra rồi gọi cho bảo vệ bệnh viện: "Tôn đội trưởng, sau mười phút, dẫn mấy bảo vệ đến phòng bệnh số 204. Nếu như bệnh nhân trong đó ăn vạ không đi thì lập tức đuổi họ ra, nghe không?"
Nói xong, hắn ta nhếch miệng lên vẻ mỉm cười, sau đó đắc ý rời đi.
"Mười phút? Mười phút còn không kịp làm thủ tục xuất viện." Tống Thanh Ca tức giận nói.
Đáy lòng Tô Trường Phong cũng dâng lên một luồng khí nóng, chẳng qua mình chỉ nói thật, lại bị hai bác sĩ này đả kích như thế. Bệnh viện này còn là nơi cứu người sao?
Hắn cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Đỗ Khuê của Chiến Bộ Hàng Thành: "Đỗ Khuê, anh đến bệnh viện số 2 một chuyến. Cha vợ tôi bị người ta đánh bị thương."
"Cái gì?" Đỗ Khuê như bị sét đánh, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Cha vợ của Thương Long chiến thần lại bị người ta đánh nhập viện ngay ở Hàng Thành? Anh ta không dám tưởng tượng người nào có lá gan lớn như vậy.
"Chiến thần, ngài yên tâm, tôi lập tức mang theo xe cấp cứu và đội chữa bệnh tốt nhất của Chiến Bộ Hàng Thành đi qua!"
Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Trong phòng bệnh, Tống Thanh Ca đã kể chuyện vừa xảy ra cho Tưởng Lệ, để bà tranh thủ thu dọn đồ đạc, sau đó vội vàng đi chuẩn bị thủ tục xuất viện.
Tâm tình của Tưởng Lệ vốn rất kém cỏi, hiện tại lại xảy ra chuyện này, bà lập tức nổi giận đùng đùng nói với Tô Trường Phong: "Tô Trường Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nói ít vài ba câu sẽ chết sao! Cha anh vừa làm xong phẫu thuật, còn chưa tỉnh lại. Anh còn giày vò ông ấy xuất viện, rốt cuộc anh có muốn ông ấy sống hay không!"
Tô Trường Phong như người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói ra được, nhưng hắn lý giải tâm tình của Tưởng Lệ.
"Mẹ, mẹ đừng vội, mẹ yên tâm, con lập tức cho người càng chuyên nghiệp đến trị liệu cho cha, cha xuất viện sẽ càng tốt hơn."
"Anh cút cho tôi!" Tưởng Lệ giận không kềm được, cầm gối đầu trên giường lên đánh về hướng Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong đón được cái gối, hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể rời khỏi phòng bệnh. DO đứng ở cửa hơi mót nên hắn đi vào phòng vệ sinh.
Còn chưa tới mười phút, nhiều lắm là sáu bảy phút, Tôn đội trưởng đội bảo vệ của bệnh viện đã dẫn sáu bảy người đi tới.
"Đến giờ rồi mà sao còn chưa đi? Nếu không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!" Tôn Hạo mang theo gậy cao su, đá văng cửa ra, nhìn thấy Tưởng Lệ đang thu dọn đồ đạc thì không vui nói.
Tưởng Lệ không dám nổi giận với Tôn Hạo, chỉ có thể cẩn thận giải thích: "Xong ngay thôi, xong ngay thôi..."
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!