Thấy cảnh này, Trịnh An Thái cũng giật nảy mình, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
"Rốt cuộc có thù gì, oán gì mà lại ra tay ác độc với Thanh Thanh như vậy?"
Cốc Nhận đứng bên cạnh cũng nghi ngờ nói: "Tôi biết con bé Thanh Thanh này, mặc dù tính tình hơi ngang bướng, nhưng làm việc vẫn có chừng mực. Người nào lại ác độc như thế?"
Lý Đạo Sơn mắt đỏ, hướng về phía quản gia và đám người hầu bên cạnh, tức giận quát: "Đám rác rưởi các người còn đang chờ cái gì, còn không mau đưa tiểu thư đến bệnh viện, nhanh!"
Giờ phút này đôi mắt ông ta rất lạnh lẽo, tóc dựng cả lên, tựa như một con sư tử đực đang nổi giận.
Đám người hầu tay chân phát run đứng tại chỗ, nhưng không ai dám ra tay đầu tiên, sợ mình lỗ mãng làm Lý Thanh Thanh bị thương lần nữa.
Thấy thế, quản gia đứng bên cạnh cắn răng, lập tức xông tới, hô lớn: "Lấy cáng cứu thương tới."
Hai người hầu đặt cáng cứu thương một bên, quản gia cẩn thận đụng vào Lý Thanh Thanh.
Dù Lý Thanh Thanh đã rơi vào hôn mê sâu, nhưng vẫn đau đớn quá mà tỉnh lại.
"A! ..." Trong nháy mắt, Lý Thanh Thanh hét to thảm thiết một tiếng, lập tức mở hai mắt ra: "... Đau quá... Đau chết tôi rồi..."
Ầm!
"Cút đi, rác rưởi!" Lý Đạo Sơn lập tức đá văng quản gia, cắn răng không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Thanh Thanh, vội ôm cô ta lên cáng cứu thương.
"Thanh Thanh, rốt cục là ai đánh con thành như vậy? Con nói cho cha biết hắn là ai, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Lý Đạo Sơn nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.
Nhìn thấy Lý Đạo Sơn, trong lòng Lý Thanh Thanh đã nắm chắc, cô ta tràn đầy thống khổ mà nói: "Cha, là thằng chồng của Tống Thanh Ca - Tô Trường Phong, hắn đánh gãy xương cốt cả người con..."
"Tô Trường Phong? Lại là thằng chó chết đó! Được, hắn đả thương hai đứa con trai tao thì thôi, còn động vào con gái tao!" Mặt Lý Đạo Sơn đã biến thành màu xanh xám.
"Thanh Thanh, con đi bệnh viện trị thương trước, chuyện báo thù cứ giao cho cha."
Nói xong, ông ta phất phất tay.
Bọn người hầu nâng cáng cứu thương lên, bước nhanh đi về phía trước.
Lý Thanh Thanh trên cáng cứu thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha, cha phải báo thù cho con, con muốn Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong đều phải chết, đều phải chết! !"
Lý Đạo Sơn khoát tay, bọn người hầu nâng Lý Thanh Thanh bước nhanh rời đi.
Lúc này hai mắt Lý Đạo Sơn như muốn phun lửa, chỉ còn một màu đỏ ngàu: "Tô Trường Phong, lần trước trên đại hội chiêu thương, tao đã tha cho mày một lần, không nghĩ tới mày còn dám trêu chọc Lý gia. Lần này tao muốn nghiền xương cả nhà mày thành tro!"
Thù mới hận cũ cùng xông lên đầu, Lý Đạo Sơn đã nổi giận.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!