Nghe Tiêu Vũ Long nhắc đến Lâm Thủ Phủ, ánh mắt đám người Lý Đạo Sơn cũng khẽ động.
Chẳng lẽ chỗ dựa của người này là Lâm Thanh Hải?
Nếu như thật là Lâm Thanh Hải, vậy chỉ sợ chuyện này rất phiền phức.
Mặc dù tứ đại gia tộc có dây mơ rễ má, thế lực hùng hậu ỡ Hàng Thành. Nhưng Lâm Thanh Hải là thủ phủ Hàng Thành, ông ta có được quyền lực chí cao. Dù là gia tộc nào, cho dù là Triệu Gia cũng không dám chính diện đối đầu với Lâm Thanh Hải.
Nhưng nhìn Tiêu Vũ Long này giống một kẻ thô kệch, không thể nào là bạn của Lâm Thanh Hải. Chắc cậu ta chỉ mượn tên tuổi Lâm Thanh Hải để dọa bọn họ.
"Ở Hàng Thành này, lời nói của Lâm Thanh Hải chưa chắc hữu dụng bằng tứ đại gia tộc." Lý Đạo Sơn không chịu yếu thế, lạnh lùng nói: "Đừng nói chỗ dựa của mày không phải Lâm Thanh Hải, dù thật là Lâm Thanh Hải thì tụi tao sợ mày chắc? !"
Tiêu Vũ Long nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Đạo Sơn, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm cười: "À, lão Lý, ông tự tin như vậy sao?"
Lý Đạo Sơn hất đầu lên: "Cái này không phải tự tin, là gọi là sức mạnh! Mày cho rằng thủ hạ của mày có chút bản lĩnh thì có thể dọa được Lý gia sao? Tao cho mày biết, hôm nay mày đừng mơ sống sót rời khỏi nơi này!"
Nói xong, ông ta lạnh lùng nói với quản gia bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi điện thoại cho công ty Ngân Lang, bảo bọn họ lập tức phái người tới!"
"Vâng, gia chủ!" Quản Gia đâu dám chậm trễ, lập tức gọi cho công ty Ngân Lang.
Ngân Lang nghe nói là Lý Đạo Sơn đích thân lên tiếng thì lập tức chấp nhận, hứa hẹn sẽ phái thêm một trăm người đến đây trợ giúp Lý gia!
Cúp điện thoại, quản gia nói với Lý Đạo Sơn: "Công ty Ngân Lang sẽ lập tức phái một trăm người tới, lần này đều là tinh nhuệ."
Lý Đạo Sơn rất hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vũ Long lại khôi phục tự phụ: "Tao không tin hôm nay mày có thể sống sót rời khỏi nơi này!"
Đôi mắt Cốc Nhận chớp động, cũng la ầm lên theo: "Thằng ranh, tốt nhất mày tự chém tay chân, đỡ tốn công tụi tao ra tay."
Đám bạn của Lý Đạo Sơn nhìn thấy tình huống đã xảy ra đảo ngược thì bắt đầu lao nhao kêu lên.
"Tứ đại gia tộc một tay che trời trong Hàng Thành này! Hôm nay mày tự tìm đường chết!"
"Thật là thằng nhãi không biết trời cao đất rộng, dám giương oai ở cổng công quán Lý gia. Thật sự là chán sống!"
"Nhìn thằng này là b thứ ngu thích ra vẻ, tôi thấy loại người thô kệch như nó còn không có nổi số điện thoải của Lâm Thanh Hải, còn dám giả vờ quen biết ông ấy, buồn cười!"
"Ha ha, đúng là thằng ngu!"
Lý Đạo Sơn chấp hai tay ra sau lưng, ngạo nghễ nói: "Tao không cần biết mày là ai, hôm nay không chơi chết thằng nhãi nhép mày thì Lý Đạo Sơn tao theo họ mày!"
Vừa rồi Tiêu Vũ Long đã thừa nhận là cậu ta hạ lệnh đánh gãy toàn bộ xương cốt của Lý Thanh Thanh ngay trước mặt mọi người.
Lý Đạo Sơn biết, nếu hôm nay ông ta không đánh trả bằng thủ đoạn lôi đình thì về sau Lý gia sẽ biến thành trò cười của cả thành phố!
Khi Lý Đạo Sơn nói chuyện, mấy người Trịnh An Thái cũng lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Vũ Long, muốn tạo áp lực trong vô hình với cậu ta.