Người bạn này lúc trước mở thẩm mỹ viện thiếu tiền, Tống Thanh Ca cho cô ta mượn ba mươi vạn, kéo dài hơn hai năm mới trả, hơn nữa một đồng lãi cô cũng không lấy
Nhưng mà, sau khi nhận được điện thoại của Tống Thanh Ca, cô ta không chỉ không nhớ tình cũ, còn nói móc đả kích Tống Thanh Ca một phen, Tống Thanh Ca tức giận trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, Tống Thanh Ca lại đi tìm mấy người bạn cũ, đều bị lấy đủ loại cớ để cự tuyệt.
Chạy ở bên ngoài cho tới trưa, một xu cũng không mượn được, còn bị ăn tức vào người.
Trở lại nhà cũ, thể xác và tinh thần Tống Thanh Ca mệt mỏi ngồi ở trên ghế, lâm vào trầm tư.
Quyết định mở công ty này, chẳng lẽ thật sự sai lầm sao?
“Thanh Ca, em về rồi à?" Tô Trường Phong đi tới, bưng tới một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, đặt ở trước mặt cô.
“Ừ." Tống Thanh Ca gật gật đầu, không nói nhiều.
Tô Trường Phong cười cười, đưa một tấm thẻ hoa văn màu đen cho cô.
“Hả? Có ý gì?" Tống Thanh Ca nghi hoặc nhìn anh.
Tô Trường Phong nói: "Tiền trong này, đủ cho em mở công ty.”
Tống Thanh Ca nói: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tô Trường Phong cười cười kiếm đại một lý do nào đó: "... Em cứ coi như, bên trong là tiền xuất ngũ của anh đi.”
Tống Thanh Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Tô Trường Phong làm lính ở chiến bộ sáu năm, hiện tại xuất ngũ, số tiền này chắc chắn không ít.
“Trường Phong, số tiền này, em sẽ trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất.”
Tô Trường Phong cười khổ một tiếng: "Chúng ta là người một nhà, không phải sao?”
Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu.
“Buổi chiều, anh đi rút tiền với em.” Tô Trường Phong nói.
Tống Thanh Ca lắc đầu.
“Không cần, em tự đi, vừa lúc em còn có chút chuyện khác phải làm.”
Buổi chiều, Tống Thanh Ca cầm tấm thẻ hoa văn màu đen này, đi ngân hàng Hưng Quốc.
Bởi vì đầu giờ chiều, người đến ngân hàng tương đối nhiều. Nếu xếp hàng, chỉ sợ phải đợi ít nhất hai giờ.
Nghĩ đến buổi chiều còn có chuyện khác, Tống Thanh Ca có chút sốt ruột.
Lúc này, cô nhớ tới, Tô Trường Phong đã nói với cô, tấm thẻ này có thể đến cửa sổ VIP rút tiền.
Cô cầm thẻ, đi tới khu VIP bên cạnh.
Bởi vì là cửa sổ VIP, nên bên này rất ít người. Hiện tại phía trước chỉ có một người đang rút tiền mà thôi.
Tống Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, là không làm trễ hẹn giữa cô và Quách tổng ở trung tâm thương mại Thịnh Hải. Cô hẹn vị Quách tổng này, là chuẩn bị cùng anh ta nói chuyện thuê văn phòng.
Nếu đã quyết định mở công ty, đương nhiên phải chọn nơi làm việc trước.
Vài phút sau, người đàn ông phía trước rút tiền và rời khỏi quầy.
Tống Thanh Ca đi tới.
Nhưng nàng mới vừa đi tới trước cửa sổ, vừa muốn ngồi xuống, lại bị một người chặn lại.
“Khôn thiếu, bên này bên này, mời mời...”
Chỉ thấy, quản lý đại sảnh của Hắc Ti Gia đang dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới cửa sổ.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một thân áo khoác lông chồn, trên cổ đeo dây xích vàng, trên ngón cái đeo nhẫn ngọc, nhìn cũng biết là người có tiền.
"Cô gái này, nhường một chút, không thấy có khách quý đến sao?" nhân viên quầy Hồ Phỉ Phỉ thấy Tống Thanh Ca không có ý nhường, liền mở miệng nói.
Tống Thanh Ca nhíu mày: "Bây giờ hình như là đến phiên tôi rồi?”
Hồ Phỉ Phỉ nhìn cô một cái: "Cô à, hình như cô lầm rồi, rõ ràng tôi thấy Khôn thiếu tới trước.”
“Xin cô đừng chen ngang, làm người cần có có chút tố chất, cám ơn.”
Tống Thanh Ca nhất thời chán nản.
Rõ ràng là cô tới trước, hiện tại lại biến thành không có tố chất chen ngang trước mặt người khác?
“Tôi muốn gặp người phụ trách ngân hàng của cô. Tôi muốn khiếu nại.”
Hồ Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Muốn gặp quản lí ngân hàng chúng tôi đúng không, được, tôi gọi cho cô."