Thằng bé mập vô cùng vui vẻ, đặt mông ngồi ở trên lưng cô bé.
Tiểu tử này tuy rằng chỉ có bảy tám tuổi, nhưng đã đạt tới bốn mươi kilogam. Nó không kiêng nể gì ngồi xuống như vậy, ép cô bé phù phù một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, miệng dính đầy bùn.
Thằng bé mập đối với biểu hiện của cô bé rất không hài lòng.
“Tên ăn mày thối, mau đứng lên!”
“Nếu không đứng lên, tao sẽ đem bánh bao lớn cho chó ăn!”
Cô bé bụng đói nên có chút hốt hoảng, nhưng vẫn đem hết toàn lực, cố gắng cong người lên.
Thằng bé mập quơ dao phay đồ chơi, đắc ý kêu to lên.
“Ngựa con, nhanh lên!”
Thân thể cô bé vốn không đủ dinh dưỡng, người nhỏ bé, bị một người nặng gấp đôi cưỡi trên người, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng.
“Anh ơi, em đói quá, bò không nổi nữa. Để em nghỉ ngơi một chút được không......”
Thằng bé mập cưỡi trên người cô, nhất thời mất hứng.
“Không được, mau bò đi!”
“Mày không bò, tao sẽ không cho mày ăn!”
Cô bé có chút do dự.
“Vậy anh cưỡi thêm một lát đi......”
Nói xong, cô nghẹn đỏ mặt, cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà, thằng bé mập thật sự quá nặng, hơn nữa cô bé lại rất đói, căn bản không còn sức để chống đỡ.
Phù phù.
Thân thể cô bé hết sức lực mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất. Thằng bé mập cưỡi trên người cô, không để ý ngã xuống đất, đầu bị đập xuống đất.
Ô ô ô......
“Con ăn mày này, mày làm đau tao.”
Thằng bé mập oa oa khóc lớn lên, vừa khóc, vừa đấm vừa đá cô bé.
Cô bé cũng không dám đánh trả, chỉ rụt người trốn ở một bên, mặc cho thằng bé mập đánh chửi......
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cay nghiệt, từ cửa hàng quần áo bên cạnh bước nhanh ra.
“Tiểu Bảo, sao vậy? Ai bắt nạt con?”
“Mẹ, con ăn mày thối làm con đau.”
Thằng bé mập một bên khóc, một bên chỉ vào cô bé nói: "Nó không làm ngựa cho con cỡi, còn làm cho con ngã xuống đất..."
Người phụ nữ trung niên đổi sắc mặt, đi tới bên cạnh túm lấy cổ áo cô bé, nhấc bổng lên như nhấc gà nhấc vịt.
Bốp!
Một bạt tai, trực tiếp tát vào mặt cô bé.
Trên mặt cô bé, trong nháy mắt lưu lại năm dấu tay......
"Đồ ăn mày thối tha, ai bảo mày làm đau Tiểu Bảo nhà tao, mày chán sống rồi phải không?"
Cô bé oan ức chảy nước mắt, nhưng cũng không dám khóc thành tiếng.
“Dì à, con không cố ý. Chỉ là con đói bụng quá không còn sức để anh cưỡi...”
Người phụ nữ trung niên chanh chua chỉ vào cô bé, hắng giọng nói: "Mau quỳ xuống xin lỗi con tao ngay!"
Cô bé run rẩy nhìn người đàn bà chanh chua, không dám phản kháng, phù phù một tiếng, quỳ gối trước mặt người phụ nữ.
“Dì đừng đánh con... đừng đánh con...”
Phụ nữ trung niên đắc ý nở nụ cười, "Đúng là ăn mày, bảo quỳ xuống thì quỳ xuống đến chó cũng không bằng!"
Nói xong, bà ta nhấc lên một chân, đạp vào ngực cô bé.
A!!
Cô bé vốn chỉ có bốn năm tuổi, nào chịu được cú đá mạnh như thế, nhất thời hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mặc dù hôn mê bất tỉnh, trong tay của cô, vẫn nắm chặt con búp bê vải bẩn thỉu kia, một khắc cũng không chịu buông tay...
Người phụ nữ trung niên vừa thấy cô bé hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nhưng mà, trên mặt bà ta lại giả bộ bình tĩnh.
Bà ta nhanh chóng kéo cậu bé mập lên, "Tiểu Bảo, theo mẹ về. Vật nhỏ này xem ra phát bệnh rồi, đừng để vật nhỏ này quấn lấy chúng ta.”
Nhưng, đúng lúc này.
Một thanh âm đột nhiên truyền đến.
"Đứng lại!"
Nghe được thanh âm, người đàn bà chanh chua nhìn về phía trước.
Chỉ thấy, Tô Trường Phong đang đứng ở trước mặt lạnh lùng nhìn bà ta.
“Cậu là ai?" Người phụ nữ chanh chua lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.
“Bà có còn là người hay không? Đối với một đứa bé cũng ra tay nặng như vậy!" Trong lòng Tô Trường Phong tràn đầy lửa giận.
Vừa rồi, hắn mang theo Tống Thanh Ca đi tới phố Thắng Lợi.
Tống Thanh Ca bỗng nhiên nói muốn qua đây mua chút đồ, thì thấy được một màn này.
Người đàn bà chanh chua khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Con bé chỉ là một đứa ăn mày nhặt rác, bà đây muốn dạy dỗ nó thế nào thì dạy dỗ nó thế ấy.”
Nói xong, bà nhấc chân lên, định đá vào bụng của cô bé
Nhưng, đúng lúc này.
Tô Trường Phong bước lên trước một bước, nắm tóc người đàn bà chanh chua.
Sau đó.
Bốp!
Người đàn bà chanh chua lập tức văng ra đằng sau!
Bùm!
Thân thể mập mạp của bà đụng vào đại thụ phía sau, ngã xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt kêu lên.
“Người xấu! dám đánh mẹ tôi, tôi liều mạng với anh!”
Tên mập thấy mẹ bị người ta đánh, cầm lấy tảng đá trên mặt đất, ném về phía đầu Tô Trường Phong.
Tay phải Tô Trường Phong nhẹ nhàng vung lên.
Bốp!
Viên đá nhỏ kia ném tới, nhất thời đập ngược vào trán tên mập.
“Ôi, đau quá!”
Tô Trường Phong lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn hai mẹ con chanh chua: "Về sau còn dám bắt nạt cô bé, tôi lấy mạng hai người!"
Người đàn bà chanh chua kia bị Tô Trường Phong tát một bạt tai, sao có thể can tâm từ bỏ, bà ta ngồi dưới đất, ôm thằng bé mập, rống lên.
“Đánh người, đánh người! Tất cả mọi người đến mà xem, ở đây có người xấu đánh người!”
Nghe được tiếng đàn bà chanh chua kêu, rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
Người đàn bà chanh chua ôm lấy thằng bé mập, một bên miệng đầy thô tục mắng, một bên chỉ vào Tô Trường Phong và cô bé ăn mày nói: "Chờ đi, tôi sẽ bảo chồng đến xử lí hai người!"
Nói xong, bà ta cầm lấy di động, bắt đầu gọi điện thoại.
Thấy người đàn bà chanh chua bắt đầu gọi điện thoại, xung quanh có người vội vàng kéo Tô Trường Phong sang một bên.
“Người trẻ tuổi, cậu mau mang Tô Tô đi.”
“Đợi lát nữa chồng Vương Quế Quyên tới thì không còn kịp rồi!”
Vương Quế Quyên, đương nhiên chính là chỉ người đàn bà chanh chua kia.
Tô Trường Phong nói: "Chồng bà ta có gì đáng sợ? Chẳng lẽ còn có ba đầu sáu tay sao?”
Người nọ gấp gáp nói: "Cậu không biết đâu, Vương Quế Quyên mở cửa hàng ở đây, mấy năm nay bắt nạt hàng xóm xung quanh nhưng hàng xóm cũng không dám phản kháng. Bởi vì chồng cô ta lăn lộn trong thế giới ngầm.”
“Lúc trước, có một tiểu tử mở quán ăn sáng bị xe của Vương Quế Quyên chặn ở cửa, tiểu tử bảo cô ta dời xe đi. Nhưng Vương Quế Quyên chẳng những không dời xe, còn gọi chồng cô ta tới, dẫn người đánh tiểu tử kia vào bệnh viện. Ngày xuất viện, tiểu tử sợ bị trả thù, ngay cả tiền thuê nhà cũng chưa kịp trả đã bỏ chạy.”
Tô Trường Phong nghe xong, trong lòng cũng có phán đoán tương đối với Vương Quế Quyên.
Trách không được càn rỡ như vậy, hóa ra là ỷ vào chồng mình.
“Không sao. Vừa vặn, hôm nay tôi ở đây cũng muốn nhìn mặt chồng bà ta xem sao.”
Tô Trường Phong đương nhiên sẽ không sợ chồng của bà ta.
Chồng bà ta có lợi hại bao nhiêu, lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lợi hại bằng Bắc Thiên Vương - Khâu Thiên Giang sao?
Hắn cúi người, ôm lấy cô bé ăn mày vừa mới tỉnh lại.
Nhìn kỹ, cô bé này kỳ thật là một tiểu cô nương rất đáng yêu, chỉ là bởi vì quần áo rách nát, trên mặt lại bẩn, cho nên mới che khuất dáng vẻ đáng yêu của cô.
“Bé con, con đói bụng chưa, chú dẫn con đi mua đồ ăn nhé.”
Lúc hắn ôm cô bé, đôi mắt to mờ ảo của cô bé nhìn chằm chằm vào hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!