Nhà cũ Tô gia.
Tưởng Lệ và Tống Thế Minh đang nói chuyện phiếm trong sân.
Tống Thế Minh thở dài, nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy hôm nay bà không nên nổi giận với Trường Phong. Chuyện này không phải do nó, là con trai và vợ của đối phương bắt nạt Tô Tô và Thanh Ca trước, Trường Phong mới ra tay đánh người.”
“Đổi lại là tôi, lúc ấy tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Tưởng Lệ lườm anh một cái: "Ông coi trọng Tô Trường Phong như vậy từ khi nào?”
Tống Thế Minh cười cười: "Nói ra cũng kỳ quái, tôi hiện tại cảm thấy tiểu tử này thoạt nhìn rất thuận mắt. Có thể là, trên người cậu ta mang theo một ít khí chất quân nhân.”
Tuy rằng Tống Thế Minh không phải xuất thân từ quân nhân, nhưng ông ta vẫn luôn rất tán thưởng quân nhân.
Tưởng Lệ lườm ông một cái: "Lúc đó cậu ta trút giận, nhưng sau này phải làm sao? Người nhà kia rõ ràng rất khó chọc, tôi thấy sau này Tô Tô đi nhà trẻ cũng sẽ rất khó khăn.”
Tống Thế Minh khẽ thở dài một tiếng, không biết nói tiếp như thế nào.
Đúng vậy, chọc phải nhân vật không dễ chọc, nhà trẻ này, về sau sợ là Tô Tô không đi được rồi.
Mà lúc này, có một thanh âm ở bên đột nhiên vang lên.
“Ba mẹ, ba mẹ không cần lo lắng chuyện này. Tin con, sẽ xử lý tốt." Tô Trường Phong cười cười, đi ra.
Tống Thế Minh nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Trường Phong, sau này gặp chuyện, có thể nhịn thì nhịn đi. Dân chúng bình thường chúng ta không có năng lực tranh đấu với những đại nhân vật quyền quý.”
Tô Trường Phong nghiền ngẫm cười cười: "Ba, những cái gọi là quyền quý, ở trong mắt con, giống như con kiến mà thôi.”
“Bớt mạnh miệng đi!" Tưởng Lệ lườm anh một cái: "Có bản lĩnh, cậuh giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.”
Tô Trường Phong nhìn thoáng qua thời gian, cười cười: "Mẹ, trong vòng ba phút, con sẽ bảo khiến người đánh mẹ, xin lỗi mẹ."
Tưởng Lệ nhìn hắn như bị bệnh thần kinh: "Tô Trường Phong, có phải đầu óc cậu không bình thường không?”
Mà đúng lúc này.
Điện thoại của Tô Trường Phong vang lên.
“Phong ca, người đã mang đến." Phá Quân nói.
“Dẫn bọn họ vào." Tô Trường Phong nói.
“Vâng!”
Một lát sau, Phá Quân kéo hai người, giống như kéo một con chó vào nhà cũ Tô gia.
Hai người này, r chính là hai tên một cao một lùn vào lúc chiều.
Bùm!
Phá Quân ném hai người xuống đất.
Khi Tưởng Lệ nhìn thấy hai người, không khỏi rùng mình một cái. Buổi chiều chính là hai người này, hung thần ác sát uy hiếp bà và Tô Tô.
“...... Chính là bọn họ...... Chính là bọn họ......" Tưởng Lệ run giọng nói.
Tô Trường Phong gật gật đầu, ngồi xổm xuống, nhìn về phía vóc dáng cao lớn kia: "Là mày đánh mẹ vợ tao, còn bảo bà ấy chuyển lời cho tôi, phải không?"
Tên cao gầy kia còn không biết thân phận Tô Trường Phong, lúc này vẫn cao ngạo nói: "Mày còn dám phái người đánh lén tao và huynh đệ tao!"
“Trần chủ tịch nếu biết chuyện này, tao cam đoan mày sẽ chết rất khó coi!"
Người lùn cũng nói: "Cho dù Trần chủ tịch không xử lí mày, Hàng Thành Lý gia cũng không tha cho mày, mày đánh con gái và cháu ngoại Lý gia mày nghĩ sẽ sống được sao?”
Tô Trường Phong còn chưa mở miệng, Phá Quân bên cạnh đã nhịn không được.
“Con mẹ nó còn dám uy hiếp Phong ca?!”
Phá Quân tiến lên quyền đấm cước đá một trận vào người hai tên đó.
Lại nói, Phá Quân là ai? Phá Quân chính là đại tướng tiên phong mạnh nhất dưới trướng Tô Trường Phong, hắn tùy tiện đập hai người vài cái, toàn thân xương cốt, của bọn chúng gãy nát..
Sau đó, liền rơi vào hôn mê.
Đậu má, yếu thế?
Phá Quân ngượng ngùng nhìn về phía Tô Trường Phong: "Phong ca... vừa rồi em có chút tức giận, không cẩn thận ra tay hơi nặng, xương cốt toàn thân bọn họ, phỏng chừng đều gãy rồi..."
“Nửa đời sau, phỏng chừng phải nằm trên giường rồi.”
“Anh đừng giận em nha......”
Lời này vừa nói ra, Tống Thế Minh và Tưởng Lệ bên cạnh thiếu chút nữa bị dọa hộc máu.