Bì Ca nhìn Tô Trường Phong, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng hun khói: "Vợ mày không tệ, chờ tao giết chết mày, tao sẽ bảo anh em mang vợ mày tới đây chơi."
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa dứt lời!
Chà chà!
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh, đột nhiên hiện lên trước mặt anh ta.
Sau đó, cánh tay phải của Bì ca bị một đao chém xuống!
Tê......
A!!
Bì ca nào nghĩ tới, Tô Trường Phong động thủ lại nhanh như vậy! Trong nháy mắt, liền chặt đứt một cánh tay của anh ta.
Nhưng mà Bì Ca nào biết, anh ta lấy an nguy của Tống Thanh Ca ra uy hiếp chính là chạm vào nghịch lân của Tô Trường Phong.
"Hôm nay tao chặt đứt một cánh tay của mày, cho mày nhớ lâu một chút, lần sau thấy Thanh Ca, đi vòng qua cho tao!" Tô Trường Phong cầm đoản đao trong tay, vết máu từ mũi đao chậm rãi chảy xuống.
“Chém chết hắn cho tao!" Bì Ca cắn răng, cố nén đau đớn hét lên.
Chà chà!
Mười mấy thủ hạ của hắn vung đoản đao, giết về phía Tô Trường Phong.
Tuy nhiên.
Một lát sau, đoản đao của bọn họ, đều rơi trên mặt đất đồng thời gân tay và gân chân của mọi người đều bị cắt đứt......
"Mày... mày biết bọn tao là người của ai không?" mặt Bì Ca toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Tô Trường Phong.
“Liên quan quái gì đến tao.”
Tô Trường Phong vỗ vỗ quần áo.
Vừa rồi một phen ác đấu nhưng trên người hắn một vết máu cũng không dính vào.
“Nói cho mày biết, bọn tao là người của Nam Thiên Vương!”
Hàng Thành thế giới ngầm Nam Thiên Vương!
Tô Trường Phong nở nụ cười.
“Vậy mày đi nói cho ông ta biết đi, nói tao tên là Tô Trường Phong, hoan nghênh ông ta tới tìm tao.”
Nói xong, hắn đẩy cửa ra, xoay người rời đi......
Đối với Tô Trường Phong mà nói, cái gì là Nam Thiên Vương với Bắc Thiên Vương, hết thảy đều là cặn bã.
Bắc Thiên Vương Khâu Thiên Giang, lúc trước không phải cũng hào hùng vạn trượng, muốn giết hắn sao? Nhưng bây giờ, Khâu Thiên Giang còn không phải là một con chó của hắn.
Cửa dinh thự Phúc Ký.
Những người vừa rồi trong phòng, không một ai rời đi.
Ngoại trừ Tống Thanh Ca Cao Lộ và còn có Trương Thành, những người khác đều đang chờ để chê cười Tô Trường Phong.
Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, đừng đợi nữa. Cô mau đi mua quan tài, nhặt xác cho người đàn ông của cô đi.”
Phương Vi cũng nói theo: "Anh ta cho rằng mình là chiến thần sao? Lấy một địch trăm?”
Trương Thả ở một bên, hút xì gà, thản nhiên nói: "Không vội, nhiều nhất là ba phút, nhóm Bì ca có thể ra ngoài.”
Nói xong, anh ta nhìn các cô gái ở hiện trường: "Lát nữa các cô đừng đi vào, tôi đoán anh Bì ít nhất cũng phải lột da hắn ta ra, bên trong chắc sẽ có máu tanh."
Tuy nhiên, hai phút sau.
Đi ra không phải đám người Bì ca, mà là một mình Tô Trường Phong.
“... Mày làm sao đi ra ngoài được!” Trương Thả quá sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!