Lọc Truyện

Thượng Môn Cuồng Tế Của Nữ Thần Trần Hoa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 3: Anh Không Có Tư Cách Muốn

“Vả miệng! Ta không nói thì không được dừng.”

Sắc mặt lão gia lạnh lùng. Ở Dương gia, ông là trời! Trước nay chưa có đứa con cháu nào dám mắng thẳng mặt ông thế này. Đây là lần đầu tiên, sao ông có thể dễ tha thứ như vậy được?

Nếu cứ thế mà bỏ qua, sau này ai có ý kiến gì cũng dám mắng ông, vậy thì ông có còn là chủ của cái nhà này nữa hay không?

“Ông nội, cháu sai rồi.”

Bốp!

“Ông nội, cháu sai rồi.”

Bốp!

Mỗi lần Dương Chí Viễn nhận sai lại tự tát mình một cái, nhưng lại thầm mắng từ trên xuống dưới mười tám đời tổ tông của Trần Hoa.

Nếu không phải thằng phế vật này nói năng chọc điên mình thì sao mình lại mất não mà đi mắng ông nội chứ?

“Phụt!”

Dương Tử Hi ban đầu rất giận nhưng khi nhìn thấy Dương Chí Viễn tự tát mình, cái dáng vẻ chật vật đó khiến cô không nhịn được mà bật cười.

Chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận!

Từ khi cô đàm nhận chức vụ tổng giám đốc đến nay, thằng cha này cũng gây ra không ít cản trở cho cô.

Đến mức cô muốn trộm giơ ngón cái với Trần Hoa.

Đây là lần đầu cô thấy Dương chí Viễn chật vật như vậy, mà tất cả mọi chuyện đều là công là của Trần Hoa.

“Ha ha!”

Thấy Dương Tử Hi lần đầu giơ ngón cái với mình, Trần Hoa cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, không nhịn được gãi đầu cười ngây ngô.

Thứ anh muốn chẳng phải là sự hài lòng của cô sao?

Cổ có Chu U Vương “phóng hỏa hý chư hầu”, chỉ vì muốn có được nụ cười của mỹ nhân. Nay Trần Hia anh vì muốn Dương Tử Hi hài lòng cũng nguyện nỗ lực không từ bất kỳ giá nào.

Vì anh biết việc mình tiến vào cuộc sống của cô đã mang lại cho cô quá nhiều tổn thương!

“Được rồi.” Lúc này, lão gia mới mở miệng nói: “Về nhà kiểm điểm lại cho ta, suy ngẫm xem lỗi của mình ở đâu. Nếu trong vòng ba ngày vẫn chưa nghĩ ra, thì dù ta có tốn lương cao thuê người ngoài làm tổng giám đốc cũng không để cháu làm!”

Dương Chí Viễn mừng rỡ.

Ông nội có ý muốn cách chức tổng giám đốc của Dương Tử Hi sao?

“Còn không mau cảm ơn ông nội con đi.”

Bố của Dương Chí Viễn, Dương Thiên Quang trừng mắt nói.

“Cảm ơn ông nội! Cảm ơn ông nội! Cháu nhất định sẽ tự kiểm điểm rõ ràng!”

Dương Chí Viễn bò dậy. Cho dù sưng đỏ cả mặt nhưng anh ta cũng không dám than đau, quay người đắc ý nhìn Dương Tử Hi, dáng vẻ chẳng khác nào tiểu nhân đắc chí.

Sau đó anh ta quay lại hung tợn trừng Trần Hoa một cái, đi đến cạnh Trần Hoa, nhỏ giọng vứt lại một câu ngoan độc: “Mày chờ đó cho ông!”

Lúc này mới bước nhanh rời đi.

Lúc này, lão gia tử nhìn về phía Trần Hoa, lạnh lùng nói: “Vì cậu sắp không phải người nhà họ Dương nữa nên tôi mới không tính toán với cậu. Nếu không, chỉ dựa vào thằng cháu rể ở rể như cậu mà dám khoa tay múa chân ở nhà họ Dương, tôi cũng sẽ bắt cậu quỳ xuống tự vả mặt mình!”

Nói đến đâu, ông ta lại nhìn về phía Dương Tử Hi.

“Tử Hi, cháu đến đây.”

“Ông nội, cháu sẽ không ly hôn.”

Dương Tử Hi không di chuyển, nói thẳng: “Cháu biết ông muốn cháu ly hôn với Trần Hoa, nhưng cháu không thể nghe lời ông được. Nếu cháu ly hôn với anh ấy thì sẽ không ai chăm sóc bố cháu nữa.”

Từ khi Dương Thiên Minh gặp tai nạn xe rồi biến thành người thực vật, xuất viện về nhà, luôn do một tay Trần Hoa chăm sóc. Mẹ cô sợ phân và nước tiểu nên toàn mặc kệ.

Chỉ có Trần Hoa tỉ mỉ chăm sóc bố cô. Mỗi lần cô đến thăm ba đều không ngửi thấy mùi gì lạ. Nếu chồng cô là người đàn ông khác, cô nghĩ người bố cô sẽ mốc dòi lên mất!

“Thì mời bảo mẫu đến chăm sóc!”

Lão gia tử nghiêm mặt nói: “Cuộc hôn nhân này cháu buộc phải chấm dứt cho ông. Hôm nay Vương thiếu gọi điện thoại cho ông nói chỉ cần cháu gả cho cậu ta thì cậu ta sẽ chuyển năm mươi triệu sính lễ, cho tập đoàn Dương thị mượn một trăm triệu, giúp công ty vượt qua nguy cơ tài chính này.”

Vợ chồng bác cả và chú út nghe vậy đều hâm mộ, ghen tị.

Vì sao con gái mình lại không được Vương thiếu giàu có bậc nhất này coi trọng chứ.

Sự khác biệt giữa người với người có thể khiến người ta tức chết mà!

Mẹ vợ của Trần Hoa là Lý Tố Lan mừng như điên: “Tử Hi, năm mươi triệu đó con! Lấy ra năm triệu cũng đủ để bảo mẫu chăm sóc bố con cả đời. Còn lại bốn mươi lăm triệu thì lấy mười triệu mua hoa viên và bể bơi biệt thự, lấy hai triệu mua một chiếc Porsche Panamera đỉnh nhất. Số tiền còn lại cũng đủ để mẹ dưỡng lão. Sau này con không cần cho mẹ tiền, con có thể ở trong thế giới hai người với Vương thiếu, không cần lo cho mẹ.”

“Mẹ, con là người chứ không phải hàng hóa. Con không muốn bị mua bán!”

Dương Tử Hi bất đắc dĩ, cô quay lại nói với lão gia tử: “Ông nội, cháu không thích Vương Hằng, cầu xin ông đừng bán cháu đi được không?”

“Được!”

Lão gia tử vỗ bàn đứng dậy: “Trong vòng ba ngày, nếu cháu có thể vay được một trăm triệu để giải quyết nguy cơ của tập đoàn Dương thị thì ông sẽ không can thiệp vào hôn nhân của cháu. Nếu cháu không vay được một trăm triệu thì phải ly hôn gả cho Vương Hằng, không bàn nữa!”

Để lại câu này, lão gia tử chống ba-toong, được con cả dìu bỏ đi.

“Tử Hi, sao con không đồng ý? Con muốn mẹ tức chết có đúng không!”

Sau khi đám người bỏ đi hết, Lý Tố Lan tức hổn hển quát.

“Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Tiền sính lễ tận năm mươi triệu đó!”

Lý Tố Lan đấm ngực, dậm chân, nổi điên lên rồi chỉ mặt Trần Hoa quát: “Đều tại thằng phế vậy nhà mày, tao phải đập chết mày!”

Bà ta điên rồi, lấy đồ trên bàn trà điên cuồng ném về phía Trần Hoa.

“Mẹ, con giúp mẹ đập chết thằng phế vật này!”

Cô em vợ Dương Tử Kỳ vừa tan học về, thấy mẹ đang nổi điên thì không nói hai lời, cũng lấy đồ trên bàn trà ném Trần Hoa.

Dương Tử Hi không cản nổi, khàn giọng hét lên: “Đừng đánh nữa! Không được đánh!”

Nhưng không có dấu hiệu dừng lại.

Trần Hoa ôm đầu mặc cho họ ném mình. Ba năm qua ở rên nhà họ Dương, tình cảnh này anh đã trải qua nhiều lần, sớm quen rồi.

“Cho mày ba ngày nữa, đến lúc đó mày mà không cút đi thì tao sẽ cầm dao phay chém chết mày!”

Lý Tổ Lan ném mệt rồi thì oán độc trừng Trần Hoa, phẫn nộ về phòng, đóng sầm cửa.

“Tôi không ngại bổ thêm nhát nữa giúp mẹ.”

Dương Tử Kỳ để lại một câu ngoan độc rồi nện mạnh đôi chân thon dài xuống đất, đi lên lầu.

Dương Tử Hi cắn môi, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm Trần Hoa, hai hàng lệ không nhịn nổi mà tuôn rơi.

“Xin lỗi em, anh lại khiến em đau lòng rồi.”

Trần Hoa rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt cho Dương Tử Hi.

“Những ngày thế này đến bao giờ mới kết thúc chứ!”

Dương Tử Hi hét một tiếng với Trần Hoa rồi che miệng chạy lên lầu.

Trần Hoa ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu quanh quẩn câu nói cuối cùng đầy bất lực của Dương Tử Hi.

Tất cả bất đắc dĩ đều hóa thành một tiếng thở dài. Anh thu dọn chỗ bừa bộn này. Sống ngày nào thì hay được ngày ấy, phải nấu cơm tối tiếp nữa dù cả nhà đều không ăn.

Nấu xơm tối xong, Trần Hoa để phần mình ở bếp rồi bưng bát trứng chưng lên lầu, bảo Dương Tử Hi gọi mẹ và em cô ra ăn cơm, còn mình thì đến phòng bố vợ cho ông ăn cơm.

Ngồi bên mép giường, anh nhìn thấy bố vợ rơi hai hàng nước mắt.

Anh rút một tờ khăn giấy ra, lau nước mắt cho bố vợ, vừa cẩn thận đút cơm cho ông vừa nói: “Bố, bố đừng đau lòng vì con. Nếu ba năm trước bố không cứu con thì có lẽ con đã sớm chết đói nơi đầu đường, nên dù họ có đối xử với con thế nào con cũng chịu đựng được. Nếu như con ly hôn với Tử Hi thì con sẽ thuê một căn nhà, đón bố về để tiếp tục chăm sóc. Sau này bố chính là bố ruột của con.”

Dương Tử Hi ở ngoài nghe thấy tất cả, che miệng xuống lầu.

Bận xong việc nhà thì đã đến mười giờ, Trần Hoa về phòng. Dương Tử Hi mặc đồ ngủ ngồi ở mép giường, thấy anh về phòng, cô hé môi nói: “Rửa chân giúp em đi.”

Trần Hoa sững sờ rồi gật đầu nói được. Anh đi lấy chậu nước ấm, nhẹ nhàng rửa chân giúp cô.

“Lúc anh vừa ở rể nhà họ Dương, em còn là giám đốc nghiệp vụ, thường xuyên phải đến công trường, đến kho, chân đi đến sưng huyết. Anh thấy đau lòng nên muốn giúp em rửa chân. Em không đồng ý, nhưng vì anh cứ khăng khăng nên em thấy phiền, cũng đành đồng ý.”

“Hai năm trước em trở thành tổng giám đốc, gần như không phải đến công trường hay nhà kho nên không cho anh rửa chân giúp em nữa. Từ đó đến nay anh chưa từng rửa chân cho em.”

“Bây giờ em đột nhiên bảo anh rửa chân cho em, anh rất mừng. Cho nên dù em có lựa chọn ra sao, anh đều sẽ ủng hộ em, luôn bợ đỡ em.”

Nghe những lời này của Trần Hoa, đôi mắt đẹp của Dương Tử Hi giăng một màn sương.

“Dương Chí Viễn nói đúng. Tập đoàn đi đến bước đường này cũng do một tay em tạo thành. Em không có lựa chọn nào khác. Anh có thể oán em, có thể trách em, nhưng anh không được nghĩ em là trà xanh. Vì chỉ có ba ngày, em hoàn toàn không thể vay được một trăm triệu, có người chèn ép không cho em vay.”

“Anh biết.” Trần Hoa gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi, quý trọng ba ngày này thôi. Nếu anh không cam tâm thì ba đêm nay em đều có thể trao thân cho anh, chí ít anh cũng không khiến em chán ghét.”

Nói rồi cô cắn môi. Phải cho Vương Hằng thì không bằng cho Trần Hoa.

Trần Hoa ngây người, nhưng cuối cùng cũng vẫn bỏ ý định đó đi: “Anh không có tư cách có được em. Thứ duy nhất mà anh có thể hy vọng là em được vui vẻ hạnh phúc.”

“Phế vật đúng là phế vật. Lúc em không cho anh thì anh nhìn lén em thày quần áo. Giờ em cho anh rồi thì anh lại không dám muốn. Trên đời này chắc chẳng có thằng đàn ông nào hèn nhát như anh!”

Dương Tử Hi rút chân về, không để anh rửa nữa.

Trần Hoa im lặng.

Cô không tình nguyện thì sao mình lại nhẫn tâm muốn cho được.

Sau đó không ai nói gì.

Sau khi Dương Tử Hi ngủ, Trần Hoa đứng ở ban công, châm từng điếu thuốc mộ.

Trăng xuống, mặt trời mọc lên, dưới đất đã đầy tàn thuốc.

Cuối cùng anh vẫn móc điện thoại ra, bấm một chuỗi số mà ba năm qua anh chưa từng gọi.

Anh nghĩ thông suốt rồi. Vì Dương Tử Hi, anh nguyện từ bỏ hết thảy, bao gồm cả hận thù.

“Anh là?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của một ông lão.

Trầm mặc mấy giây, Trần Hoa thốt ra hai chữ.

“Là tôi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT