Chương 6: Thì Ra Cô Ấy Cũng Nghịch Ngợm Thế Này!
“Ha ha ha!”
Nghe Trần Hoa nói xong, giám đốc Trương ngửa mặt cười to.
“Tôi không nghe lầm đấy chứ? Thằng ranh này nói muốn đập bể bát cơm của tôi, khiến tôi mất việc. Cậu ta cho rằng mình là ai chứ, một thằng phế vật chết dẫm, lấy gì làm lay chuyển vị trí giám đốc của tôi nhỉ… cậu ta ư?”
“Ha ha ha!”
Nam nữ nhân viên ở đây đều ôm bụng cười to, nhao nhao châm chọc, khiêu khích Trần Hoa.
“Một thằng phế vật đi ở rể, sống không bằng con chó, tiền lương các thứ bị mẹ vợ giữ, ngày cho bảy tệ, lấy gì để đập bát cơm của giám đốc Trương đây?”
“Cả công ty thì cậu ta giao hàng chậm nhất, tiền lương hằng tháng cũng ít nhất, một thằng phế vật điển hình, bị giám đốc Trương đuổi việc còn không phục, nạt lại giám đốc. Cũng không dòm lại bản thân xem thế nào ”
“Đáng khinh nhất là thằng bất lực cứ mỗi mười mổ giờ trưa với năm giờ chiều phải về nhà nấu cơm, sợ về trễ bị mẹ vợ mắng. Cái loại này mà muốn đoạt chức của giám đốc Trương. Về đầu thai lại sống cho ra cái hồn đàn ông rồi nói tiếp!”
“…”
Người đàn ông được Trần Hoa gọi là lão Chu không nghe nổi nữa, quát bảo mọi người dừng tranh cãi nhau lại rồi lôi Trần Hoa ra khuyên: “Tiểu Trần à, nếu giám đốc Trương đuổi cậu thì cậu cứ đi đi thôi, thu tay hạ chân, sao cậu đập được bát cơm của giám đốc Trương chứ.”
“Làm người ấy à, nên biết kho mà lui. Chỉ là mất việc thôi mà, chẳng có gì to tát hết. Nếu thật sự không tìm được việc thì tôi nhờ bạn bè hỏi thử giúp cậu, phía bưu điện Thần Thông còn đang tuyển người. Nếu muốn cứ nói, tôi giới thiệu cậu qua đó.”
“Tắt máy đi, có oán trách cũng chẳng tác dụng gì đâu. Giám đốc Trương đuổi việc cậu cũng là lẽ thường.”
Mà lúc này, phía Trần Hoa đang gọi đã nhấc máy.
“Tam thiếu gia, cậu có gì dặn dò?” Phương Thi Vận hỏi.
“Chuyển phát nhanh Thuận Phong, giám đốc phân bộ thành phố Đông Quan Trương Vĩ, tôi muốn nghe tin ông ta bị sa thải trong vòng năm phút.”
Tút tút…
Trần Hoa cúp máy ngay.
Phương Thi Vận là tổng giám đốc phân bộ thành phố Lĩnh Nam của tập đoàn Cửu Đỉnh, là cổ đông lớn thứ ba của chuyển phát nhanh Thuận Phong, anh tin rằng Phương Thi Vận có thể giải quyết tốt chuyện này.
“Ha ha ha!”
Trần Hoa vừa cúp điện thoại thì lại một trận cười rộ lên.
“Tôi cũng phục cái thằng phế vật này, cứ làm như nó là con trai của tổng giám đốc phân bộ Lĩnh Nam vậy đó, ra vẻ chẳng giống ai cả.”
“Còn muốn trong năm phút nhận được tin giám đốc Trương bị sa thải. Cho 5 năm năm nó cũng không khiến giám đốc Trương bị sa thải được nữa là.”
Đồng nghiệp của Trần Hoa chẳng ai tin anh có năng lực đó, đều nhìn anh như thể anh đang khoác lác.
Giám đốc Trương còn cười dữ dội đến đau bụng hơn, chỉ vào mặt Trần Hoa cười sằng sặc: “Đừng nói năm phút, cho dù cậu có thể làm tôi bị sa thải trong năm phút thì tôi cũng sẽ quỳ xuống gọi cậu bằng bố.” Trần Hoa thản nhiên nói.
“Tôi đã…” Giám đốc Trương vừa định mắng…
Thì đột nhiên!
Điện thoại di động của ông ta vang lên.
Không gian yên tĩnh trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đổ dồn vào người Trương Vĩ.
Cuộc điện thoại này đến hơi quỷ dị.
Tất cả mọi người xung quanh đều ngây hết cả ra.
“Tin ông bị sa thải đến rồi đấy, bắt máy đi.” Thấy Trương Vĩ đờ ra ở đó, Trần Hoa cười nhạt nói.
“Tôi không tin một thằng phế vật chết dẫm như cậu có thể khiến tôi bị sa thải!”
Trương Vĩ không tin chuyện quỷ quái này, lấy điện thoại di động ra, thấy là cuộc gọi do tổng giám đốc phân bộ Lĩnh Nam gọi thì nhận ngay, cười nịnh nọt hỏi: “Lãnh đạo, chào ngài. Xin hỏi ngày có gì dặn dò?”
Nhưng không ngờ ông ta vừa dứt lời, trong điện thoại đã truyền ra tiếng mắng: “Chào cái đầu cậu, con chó hoang nhà cậu đắc tội nhân vật lớn nào mà mới rồi tổng giám đốc bên tổng bộ gọi cho tôi, muốn tôi phải sa thải cậu trong vòng ba phút, nếu không sẽ sa thải tôi. Cho nên bây giờ tôi chính thức thông báo cho cậu hay, cậu đã bị sa thải, ngay lập tức đi làm thủ tục ngừng công tác, thu dọn đồ xéo đi cho tôi!”
Tút tút…
Điện thoại bị ngắt máy.
Lạch cạch.
Điện thoại trong tay Trương Vĩ rơi xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tất cả đồng nghiệp ở đây đều bối rối, quay sang nhìn nhau.
Chẳng lẽ giám đốc Trương bị sa thải thật?
Giải đáp thắc mắc của mọi người, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi nện mạnh gót giày cao gót đi đến, nói: “Trương Vĩ, tổng gián đốc Lâm ở tổng phân bộ Lĩnh Nam vừa gọi điện cho tôi, bảo anh đắc tội với nhân vật lớn nên đã bị tổng bộ sa thải, điều tôi đến xử lý thủ tục đình chỉ và chuyển giao công tác của anh. Anh đi theo tôi.”
“Cái gì?”
Tất cả đồng nghiệp ở đây đều nhảy dựng lên, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Trần Hoa, như thể trông thấy quỷ.
Trần Hoa là nhân vật lớn sao?
Đúng lúc này, Trương Vĩ phì phò quỳ ngay xuống trước mặt Trần Hoa, khóc lóc nói: “Bố ơi, đừng sa thải con mà bố. Con sai rồi bố ơi, con không nên nghe Vương Hằng, khiến bố hiểu lầm là vợ bố đi thuê phòng ve vãn với gã ta. Con cũng không nên nghe lời Vương Hằng sa thải bố, không nên trừ tiền lương của bố. Cầu xin bố xem xét con đã thẳng thắn khai nhận, khoan dung cho con đi. Con còn phải nuôi mẹ và bạn gái, con không thể mất công việc này bố ơi!”
“Hừ!”
Trần Hoa nói: “Lúc ông sa thải tôi, trừ lương tôi, có nghĩ rằng tôi còn phải nuôi bố mẹ vợ và vợ không?”
Nói đến đây, Trần Hoa nhìn về phía người phụ nữ kia, nói: “Hơn ba nghìn tiền lương của tôi mà Trương Vĩ chỉ để bộ phận tài vụ trả hai nghìn rưỡi. Trong nữa tiếng nữa, yêu cầu bộ phận tài vụ phải trả đủ lương cho tôi, xử lý không tốt thì cái chức giám đốc này của cô cũng vứt luôn đi.”
“Còn nữa.” Trần Hoa chỉ về phía lão Chu, nói: “Người của lão Chu không sai, có thể cất nhắc.”
Nói rồi Trần Hoa nhanh chân bỏ đi.
“Vâng! Trần… tổng giám đốc Trần.”
Nữ giám đốc cung kính thưa.
Trần Hoa nhanh chóng lái con S65 nghênh ngang bỏ đi.
“Mẹ tôi ơi, từ bao giờ Trần Hoa đã đi con xe khoảng hai ba tỷ đi thế này?”
Lão Chu khiếp sợ không thôi.
“Ôi đệt!”
Những đồng nghiệp trước đó trào phúng Trần Hoa lúc này đều ngây cả ra.
“Trần Hoa không phải là con trai của tổng giám đốc phân bộ nào đó đến chỗ chúng ta luyện tay đó chứ?”
“Cũng có thể thế.” Một đồng nghiệp gật đầu nói: “Chắc là luyện tay xong rồi nên mới lái con xe kia chạy băng băng. Buồn cười là chúng ta còn cười nhạo cậu ấy, so với người ta thì chúng mình là cái đinh gì chứ.”
…
Vì tối qua cả đêm không ngủ, sau khi bỏ đi, Trần Hoa phải đi thuê phòng khách sạn để ngã đầu chợp mắt một lát, đến tận năm giờ, khi bao thức vang lên anh mới lái xe đi về.
Đỗ xe ven đường, Trần Hoa vào siêu thị ở gần khu chung cư để mua rau rồi về nhà nấu cơm.
Thời gian dần trôi qua, mẹ vợ và cô em vợ lần lượt về nhà, ngồi trên ghế salon bấm điện thoại chờ có cơm ăn.
Đến tận sáu giờ, khi cơm tối đã làm xong được một lúc thì Dương Tử Hi mới lết tấm thân mệt mỏi về nhà.
“Tử Hi, vẫn chưa cho vay ư?” Lý Tố Lan hỏi.
Dương Tử Hi lắc đầu: “Hôm nay con cũng tạt qua mấy ngân hàng, nói đến mỏi miệng, sống chết cũng không chạy được, còn bị đuổi mắng một trận.”
“Đáng đời!” Lý Tố Lan trừng Dương Tử Hi: “Ly hôn với cái thằng phế vật đó rồi gả cho Vương thiếu thì có mệt thế này không?”
“Đúng vậy đó chị.” Cô em vợ Dương Tử Kỳ nói: “Chị của mấy cô bạn thân em toàn làm vợ mấy lão có tiền, cho bọn nó toàn mấy chục nghìn tiền tiêu vặt. Em cũng muốn có anh rể như vậy.”
Dương Tử Hi đã mệt mà hai người đó còn nói vậy, lòng càng mệt mỏi. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, chẳng còn sức mà mở miệng nữa.
“Tử Kỳ, con cố nhịn một chút, hai ngày nữa là thằng phế vật này xéo khỏi nhà ta rồi!” Lý Tố Lan nói, không quên trừng Trần Hoa đang xào rau trong bếp.
“Vâng mẹ, con nhịn thêm hai hôm nữa.” Dương Tử Kỳ nở nụ cười xán lạn, mong chờ ngày đó sớm đến.
…
Sau khi ăn xong, hoàn thành công việc nội trợ, Trần Hoa lại đến lau người cho bố vợ rồi mới về phòng. Dương Tử Hi vẫn mặc đồ ngủ ngồi sát giường như thường lệ, thấy anh tiến đến thì hơi hé đôi môi đỏ mọng, nói: “Anh có thể giúp em rửa chân hai lần nữa, đi múc nước đi.”
Lần này Trần Hoa không đi múc nước mà lại đến trước mặt Dương Tử Hi, đưa cho cô một tấm thẻ vàng: “Anh muốn rửa chân cho em cả đời.”
Dương Tử Hi sững sờ: “Đây là?”
“Bạn học đưa cho anh, nói là đến ngân hàng Hoa Kỳ là có thể cho vay trực tiếp một trăm triệu.” Trần Hoa nói.
“Sao cơ? Cho vay một trăm triệu?”
Dương Tử Hi sợ ngây cả người, nhanh chóng giựt tấm thẻ, bắt đầu lật trái phải xem.
Chỉ chốc lát sau cô đã kinh ngạc thốt nên: “Ông tr…ời của con ơi! Đúng là thẻ vàng cho khách hàng lớn ở ngân hàng Hoa Kỳ! Tập đoàn Dương thị của chúng ta được cứu rồi!”
“A!”
Cô mừng rỡ như một đứa trẻ.
Thấy cô vui như vậy, môi Trần Hoa cũng hơi nhếch lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Anh làm gì vậy?” Dương Tử Hi ngưng cười, hỏi.
Trần Hoa gãi đầu: “Kết hôn ba năm rồi mà anh vẫn chưa từng thấy em cười. Bây giờ mới biết em cười trông đẹp thế này nên chụp một tấm làm ảnh nền điện thoại.”
Dương Tử Hi trầm mặc.
Thì ra chỉ một nụ cười của cô có thể khiến tâm không đầy rẫy tổn thương của anh được chữa lành, đúng là khó cho anh rồi.
“Mặc đồ ngủ ngại lắm, anh xóa tấm đó đi, em gửi tấm khác cho anh.”
“Được.”
Trần Hoa xóa ảnh ngay.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!