Chương 7: Sáng Mù Mắt Chó!
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trần Hoa cầm chìa khóa Dương Tử Hi đưa, lái con xe BMW 740 đến biệt thự, đợi Dương Tử Hi lên xe.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm ở rể anh đưa Dương Tử Hi đi nên trong lòng vẫn kích động ít nhiều.
Anh cảm thấy mình và Dương Tử Hi đang trong giai đoạn phá băng nên rất để tâm.
Không lâu sau, Dương Tử Hi mặc trang phục OL và Dương Tử Kỳ mặc váy kiểu loli nắm tay bước ra.
Đôi chị em xinh như hoa này, dáng người cao ráo đẹp đẽ, một người có vẻ hơi cao ngạo lạnh lùng, người còn lại thì loli xảo quyệt.
Trong giới kinh doanh, Dương Tử Hi có biệt danh là băng sơn mỹ nhân. Còn ở trường học, Dương Tử Kỳ cũng có biệt danh riêng.
Có vợ và em vợ như thế này vốn là một chuyện hạnh phúc, nhưng thật ra Trần Hoa lại không vui chút nào, ngược lại còn thấy hơi khổ.
Vợ lạnh nhạt anh, cô em vợ thì ác hơn, suốt ngày treo chữ phế vật bên miệng, ước chi anh sớm ly hôn với chị cô ta. Thế thì anh còn hạnh phúc thế nào được nữa.
Nhưng vì công ơn của Dương Thiên Minh, anh chấp nhận chịu đừng mọi thứ. Huống chi khi bên cạnh cô băng sơn mỹ nhân này ba năm, anh cũng phát hiện mình hơi hơi thích cô.
“Chị, sao lại để thằng phế vật này lái xe chứ.”
Dương Tử Kỳ ngồi ở ghế sau, thấy tài xế là Trần Hoa thì sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Dương Tử Hi ngồi cạnh cô ta, đóng cửa xe lại, nói: “Anh rể em mượn được một tấm thẻ thành viên từ bạn học, có thể giúp chị vay một trăm triệu, lát nữa anh ấy sẽ đưa chị đến ngân hàng.”
Cô lo rằng khi dùng thẻ vay số tiền lớn thế này sẽ gặp vấn đề, có lẽ cần Trần Hoa phải liên hệ với bạn học của anh nên mới bảo anh đi cùng.
“Anh ta còn có người bạn học trâu thế này cơ à?” Dương Tử Kỳ nghi ngờ.
Trần Hoa cười ha hả: “Thằng ăn mày cũng có bạn học giàu có, tù nhân cũng có bạn làm quan, làm công cũng có bạn mở xí nghiệp. Anh có thằng bạn học trâu như thế cũng là chuyện bình thường mà.”
Nói rồi anh nổ máy xe, chầm chậm rời khỏi khu nhà.
“Hừ!”
Dương Tử Kỳ hừ một tiếng: “Lời anh nói thì tôi chẳng có gì phản đối, nhưng tôi không tin người bạn trâu bò kia của anh sẽ giúp một thằng phế vật.”
Sau đó, cô ta lại nói với Dương Tử Hi: “Chị, chị đừng mơ một thằng phế vật có thể giúp chị vay một trăm triệu. Nếu em đoán không nhầm thì thẻ khách hàng lớn anh ta đưa cho chị là giả chắc luôn đấy!”
Dương Tử Hi nghe vậy, lòng trầm xuống.
Nhưng cô lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy đi.
Ngủ cùng phỏng với Trần Hoa ba năm, anh có nhân phẩm thế nào, trong lòng cô vô cùng chắc chắn.
Sau khi Trần Hoa đưa Dương Tử Kỳ đến trường rồi lại đưa Dương Tử Hi đến tập đoàn Dương thị thì đã gần chín giờ.
Xuyên qua cửa sổ xe có thể trông thấy nơi cánh cổng lớn của tập đoàn Dương thị có một đám người tụ tập, hô hào: “Trả tiền! Trả tiền! Trả tiền!”
Anh họ của Dương Tử Hi là Dương Chí Viễn đứng ở cửa lớn, thấy Dương Tử Hi vừa xuống bãi đỗ xe, anh ta chỉ ngay về phía đó, gào lên: “Mọi người nhìn kìa, tổng giám đốc của chúng ta đến rồi. Mọi người tìm cô ta đòi đi, là cô ta khiến tập đoàn Dương thị gần phá sản. Nếu mọi người không nhận được tiền thì là do lỗi của cô ta, không liên quan gì đến tôi!”
Lời vừa dứt, một đám người đòi nợ nhao nhao chạy về phía bãi đỗ xe.
“Gã Dương Chí Viễn này thật quá quắt!”
Dương Tử Hi phẫn nộ siết chặt nắm đấm.
“Em chờ trên xe, anh xuống trấn an họ một chút.” Trần Hoa lo rằng Dương Tử Hi bước xuống sẽ bị đám người này vây đánh nên định đi ra giải vây trước để cô an toàn xuống xe.
“Không cần.”
Dương Tử Hi đẩy cửa xuống xe luôn, gọi đám người đang chạy đến: “Mọi người bình tĩnh một chút, nghe tôi nói vài câu. Tôi cam đoan…”
Không đợi cô nói xong, mười người đòi nợ vây cô ở giữa, nhao nhao đưa giấy đòi nợ đến trước mặt cô.
“Nhìn đi, thiếu chúng tôi mười triệu mấy tháng nay lề mề chưa trả. Có phải muốn quỵt hay không?”
“Hôm nay phải đưa tôi ba triệu, nếu không tôi sẽ gọi xe đến nhà kho của các cô dời hàng đi đấy!”
“…”
Một đám người anh một câu tôi một câu, thái độ rất thô bạo, đống giấy đòi nợ trên tay khiến Dương Tử Hi mở mắt không nổi, muốn lùi cũng không lùi được.
“Ha ha!”
Thấy cảnh này, tâm trạng của Dương Chí Viễn vô cùng tốt đẹp, chắp tay sau lưng đến hóng hớt.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Trần Hoa nhanh chóng xuống xe, kéo hai người đang vây Dương Tử Hi ra rồi một tay ôm vai cô, một tay bảo vệ đầu cô, nói với họ: “Mọi người bình tĩnh chút đi! Các người làm ầm thế này thì đòi được tiền sao?”
“Hôm nay cô ấy đến để báo cho mọi người biết rằng hai ngày nữa có thể nhận tiền, cho nên yên lặng hết đi, để cô ấy nói!”
Nghe thấy vậy, đám người đòi nợ yên tĩnh lại.
Còn Dương Tử Hi thì bị họ làm xù cả đầu.
“Ôi chao Dương Tử Hi, sợ bị vây công nên mang thằng phế vật này đến làm bảo vệ à?” Dương Chí Viễn cười lạnh hỏi.
Dương Tử Hi trừng mắt hung tợn nhìn Dương Chí Viễn, lấy chiếc thẻ vàng trong túi xách ra, giơ lên, nói: “Đây là thẻ vàng cho khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ. Bây giờ tôi chuẩn bị đi làm thủ tục thế chấp vay nợ, cam đoan có thể vay được một trăm triệu trong hai ngày, trả đủ tiền nợ hàng cho các anh.”
Ánh mắt của mọi người lập tức tụ về trên tấm thẻ vàng mà Dương Tử Hi đang giơ cao.
Dương Chí Viễn nhíu mày, từ từ đến gần: “Tấm thẻ này…”
Trần Hoa hận anh ta việc bắt nạt Dương Tử Hi đến nghiến răng nghiến lợi. Vừa hay nắng to, anh hơi động tay, chuyển hướng thẻ vàng Dương Tử Hi đang giơ cao. Một tia sáng vàng đột nhiên bắn về phía đôi mắt Dương Chí Viễn.
“A!”
Dương Chí Viễn hét thảm một tiếng, vội quay đầu che mắt, cảm thấy đôi mắt như bị sáng mù bởi hợp kim titan hay vàng 24K vậy.
Dương Tử Hi buột miệng cười, rất hả giận.
“Xem ra đúng là thẻ khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ.” Một người quan sát cẩn thận lúc lâu lên tiếng.
“Nếu đã là thẻ khách hàng lớn thì rõ ràng là có người giúp tổng giám đốc Dương. Tiền này chín mười phần là vay được rồi, thế thì hai ngày nữa quay lại đi.” Có người đề nghị.
“Sáng nay tôi sẽ chuẩn bị tài liệu các thứ, xế chiều sẽ đi vay. Dựa trên điều khoản thành viên, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai sẽ xoay sở vay xong, chậm nhất là không quá ba ngày nữa, tôi sẽ để phòng tài vụ kết toán khoản vay rồi trả lại tiền hàng cho các vị.” Dương Tử Hi nói.
Mười người đòi nợ nhao nhao bỏ đi.
Phù!
Dương Tử Hi thở phào một tiếng. Cuối cùng cũng tiễn được các ông lớn này đi rồi.
“Tử Hi, cho tôi xem thử thẻ vàng khách hàng lớn là thế nào.” Dương Chí Viễn hiếu kỳ đưa tay ra.
Dương Tử Hi cũng không keo kiệt gì, đưa luôn thẻ cho anh ta.
Xăm soi một lúc, anh ta lại tò mò hơn: “Thẻ vàng này là ông lớn nào cho cô đấy? Không phải là Vương thiếu đấy chứ?”
“Đồ của Vương Hằng tôi không thèm.” Dương Tử Hi giật thẻ lại, nói: “Là bạn học của Trần Hoa cho anh ấy mượn.”
“Cái gì? Thăng phế vật này lấy được thẻ vàng khách hàng lớn?” Dương Chí Viễn không tin nổi.
“Cả ngày cứ luôn miệng phế vật phế vật mà anh ấy lấy được đồ quý giá thế này, thế có phải anh còn không bằng cả phế vật nữa hay không?” Dương Tử Hi trừng mắt nhìn anh ta rồi nện mạnh gót giày đi vào công ty.
“Mày, mẹ nó…” Trong lòng Dương Chí Viễn nổi lên cả ý nghĩ muốn đấm cô: “Cô làm không được, thế thì có phải cô còn không bằng một thằng phế vậy không?”
“Tôi cam tâm tình nguyện không bằng ông xã tôi. Tôi vui đấy. Tức chết anh đi.” Dương Tử Hi đáp, không hề quay đầu.
Trần Hoa nghe thế thì rất vui, vỗ vỗ bả vai Dương Chí Viễn: “Bà xã tôi hài lòng, vui vẻ, tức chết anh đi.”
Nói rồi Trần Hoa nghênh ngang bỏ đi.
“Mẹ nó, đôi gian phu dâm phụ!”
Dương Chí Viễn tức đến đấm ngực dậm chân, vừa về phòng làm việc đã gọi ngay cho Vương Hằng.
“Vương thiếu, thằng phế vật Trần Hoa kia mượn được thẻ vàng khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ. Con đĩ Dương Tử Hi kia đã bảo bên tài vụ sắp xếp chuẩn bị đi vay. Có thẻ vàng trong tay, sợ rằng chúng nó có thể vay được để hóa giải nguy cơ này.”
“Thằng phế vật đó lấy đâu ra thẻ khách hàng lớn vàng?” Vương Hằng khó hiểu.
“Nói là một người bạn học của thằng phế vật đó cho nó mượn.”
Vương Hằng dừng một hồi rồi hỏi: “Mặt trái của thẻ vàng viết tên ai?”
“Mặt trái có in mấy đầu rồng, không có tên người nào cả.”
“Anh chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn. Tôi tự tay lật xem mười mấy lần, không thấy cái tên nào cả.” Dương Chí Viễn chắc chắn.
“Ha ha!” Vương Hằng cười to: “Giả, tấm thẻ vàng đó là giả. Tôi nghe bố tôi nói, thẻ vàng khách hàng lớn là thẻ chuyên biệt cho nhành giàu, tổng cộng có hai mươi tám thẻ. Thẻ vàng thuộc sở hữu của ai sẽ in tên người đó phía sau. Tôi đã xem thử tấm thẻ của bố tôi, ngay cả cái lông rồng còn không có chứ nói gì mấy cái đầu rồng.”
“Ha ha, nói vậy là thằng phế vật đó làm giả khiến con đĩ Dương Tử Hi kia mê muội à?” Dương Chí Viễn khoái chí cười to.
“Chắc chắn là giả!” Vương Hằng nói chắc chắn: “Tôi nghe bố nói, cũng từng có xí nghiệp làm giả thẻ vàng này đi vay, cuối cùng bị bắt. Nếu Dương Tử Hi cầm tấm thẻ giả của thằng phế vật này đi vay thì có trò hay để xem rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!