Chương 8: Cảm Ơn Anh, Trần Hoa!
Sau khi cúp máy, Dương Chí Viễn không kịp đợi mà gọi ngay bố mẹ, cậu mợ đến phòng làm việc của mình.
“Chí Viễn, có chuyện gì mà vui vậy con?”
“Đúng đó Chí Viễn, nói nghe thử để chúng ta chia vui nào.”
“Có phải có tin tốt gì hay không?”
Bố mẹ, cậu mợ của Dương Chí Viễn thấy anh ta tựa lưng vào ghế đắc ý như vậy đều tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Mọi người chắc đã nghe nói Dương Tử Hi có thẻ vàng của ngân hàng Hoa Kỳ đúng không?” Dương Chí Viễn cười nói.
“Nghe rồi, con bé này đúng là có bản lĩnh, ngay cả thẻ vàng khách hàng lớn cũng có được. Không biết thần thánh phương nào cho nó mượn nữa.” Mợ nói.
Bố của Dương Chí Viễn là Dương Thiên Quan giận dữ nói: “Thằng không có tiền đồ! Chuyện này lại khiến mày vui đến thế. Nếu nó hóa giải được nguy cơ của tập đoàn Dương thị thì vị trí tổng giám đốc sẽ đến tay mày chắc.”
“Bố, oan quá, con không vui vì chuyện này mà.” Dương Chí Viễn tỏ vẻ vô tội.
“Vậy mày vui cái gì?” Mẹ Trương Lam của anh ta hỏi.
Dương Chí Viễn cười ha hả: “Vì tấm thẻ vàng khách hàng lớn đó là do thằng phế vật Trần Hoa làm giả.”
“Cái gì?”
“Làm giả?”
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
“Đúng, làm giả.” Dương Chí Viễn cười nói: “Vương thiếu bảo rằng mặt trái của tấm thẻ sẽ có tên chủ sở hữu, nhưng tấm thẻ kia của Dương Tử Hi chỉ có mấy cái đầu rồng, chắc chắn là giả luôn chứ còn gì nữa. Nhưng Dương Tử Hi lại cả tin quá, bị thằng đó lừa như vậy.”
Đám người nghe xong đều mừng như điên.
Lúc này, cậu đề nghị: “Nếu không nói chuyện này cho Tử Hi thì đến lúc nó biết đây là đồ giả sẽ nổi điên với thằng phế vật kia, cứ thế thì hai đứa nó sẽ ly hôn rồi gả cho Vương thiếu. Nguy cơ của nhà họ Dương sẽ được hóa giải nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy, cháu cũng có thể làm tổng giám đốc.”
“Không cậu ơi.” Dương Chí Viễn lắc đầu nói: “Con đĩ Tử Hi kia không lâu nữa sẽ cầm thẻ đi làm thủ tục cho vay, thì đợi chờ nó là thảm họa chốn lao tù.”
“Mà nó để bị lừa đến mức bị bắt thế này, ông nội chắc chắn sẽ tức giận, không chừng sẽ cắt đứt phần của nhà nó. Sau này tiền kiếm được từ công ty sẽ chia cho hai nhà chúng ta, được thêm không ít tiền đâu.”
“Đúng thế!”
Bố mẹ Dương Chí Viễn và cậu mợ đều mừng rỡ.
Rồi cùng nhất trí từ từ chờ kết quả!
…
Đúng ba giờ chiều, Trần Hoa lái xe đưa Dương Tử Hi đến ngân hàng Hoa Kỳ.
Dương Tử Hi ôm một chồng đơn, thủ tục vay nợ, trong lòng vừa thấp thỏm vừa hồi hộp, như thể bận suy nghĩ gì đó mà mãi không xuống xe.
Như thể nghe thấy tiếng lòng cô, Trần Hoa nói: “Đưa toàn bộ hồ sơ và thẻ cho anh, anh giúp em xử lý.”
“Không, không cần. Anh ở lại đây, tự em đi là được.” Dương Tử Hi tỉnh táo lại, đẩy cửa xe bước xuống.
Từ sau khi gặp chuyện ban sáng, cô nghe thấy rất nhiều nhân viên công ty thầm rỉ tai nhau về tính xác thực của thẻ vàng, đến mức cô không biết có nên tin tưởng Trần Hoa hay không.
Ba năm qua, Trần Hoa luôn là kẻ tầm thường vô vị, không khiến cô tin tưởng chút nào cả. Anh đột nhiên làm nên chuyện lớn thế này, bảo cô không nghi ngờ là giả.
Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng.
Không vì gỉ cả, chỉ vì sự hèn nhát của Trần Hoa, cô tin rằng anh không dám làm gì lừa cô.
“Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”
Dương Tử Hi bước vào ngân hàng, quản lý sảnh nhanh chóng lễ phép bước đến.
“Tôi… tôi đến tìm chủ tịch Lư làm thủ tục vay nợ.” Dương Tử Hi nặn ra mọt nụ cười. Đi đến đây rồi mà trong lòng cô vẫn thấp thỏm, nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Xin hỏi, cô là cô Dương Tử Hi đúng không?” Quản lý sảnh lễ phép hỏi.
Dương Tử Hi sững sờ rồi vội gật đầu: “Vâng, tôi là Dương Tử Hi.”
“Chào cô, tổng giám đốc Dương.” Quản lý sảnh khom người, nở nụ cười: “Chủ tịch Lư của chúng tôi biết rằng hôm nay cô sẽ đến làm thủ tục vay nợ nhưng ông ấy vẫn đang họp, dặn tôi phải ở đây đợi cô, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
“À?”
Dương Tử Hi giật nảy cả mình, vội vàng cúi đầu: “Thành thật xin lỗi, thật sự có lỗi quá, chuẩn bị các giấy tờ mất nhiều thời gian khiến cô đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Quản lý sảnh nhoẻn miệng cười, vươn tay làm dấu mời: “Mời cô đi theo tôi. Chủ tịch Lư dặn dò bật đèn xanh cho tổng giám đốc Dương, sáng sớm mai ông ấy sẽ về gấp để duyệt và cho vay cùng ngày.”
Dương Tử Hi bất ngờ che miệng lại, không thể tin vào tai mình.
Chủ tịch Lư không chỉ biết cô sẽ đến mà còn dặn bật đèn xanh cho cô, còn về gấp trong sáng mai để phê duyệt, cho cô vay cùng ngày luôn?
Trời ạ! Cái đãi ngộ này cũng tuyệt quá đi!
Bạn của Trần Hoa trâu quá mà!
Nếu như yêu một người có thang điểm một trăm thì lúc này, tình cảm tốt đẹp của cô dành cho anh phải tăng vọt từ ba mươi lên năm mươi điểm.
Ba mươi điểm trước đó là do Trần Hoa luôn dốc lòng chăm sóc bố cô khoảng thời gian qua khiến cô cảm động. Đây cũng là lý do cô không muốn ly hôn với Trần Hoa.
…
Trần Hoa đợi chừng hai tiếng, đền gần năm giờ chiều, mới thấy Dương Tử Hi hớn hở đi ra.
Thấy dáng vẻ này của cô, Trần Hoa cũng yên tâm.
Điều này cho thấy mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Không lâu sau, Dương Tử Hi vốn luôn ngồi phía sau xe chuyển lên ngồi ghế phó lái, dựa vào ghế một cách cực kỳ thoải mái.
“Ôm một chồng giấy tờ vay mượn đến mà về tay không, xem ra mọi việc đều thuận lợi.” Trần Hoa mỉm cười nói.
“Không phải thuận lợi mà là cực kỳ thuận lợi đó.” Dương Tử Hi nở nụ cười: “Trưởng ban hoạt động tín dụng có thái độ tốt đến mức em không tưởng tượng nổi. Anh ta bảo có để ý đến tình hình tập đoàn Dương thị của chúng ta, biết trước mắt chúng ta đã gặp khó khăn nên sẽ bật đèn xanh cho em vay. Chủ tịch Lư sẽ về gấp trong sáng mai để duyệt để đúng chín giờ sáng hoàn tất thủ tục cho em, trước mười giờ là một trăm triệu đến vay rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Trần Hoa không nói nhiều, Dương Tử Hi vui thì anh cũng vui.
“Xem ra người bạn học đó của anh không hề đơn giản.” Dương Tử Hi cảm khái.
“Đúng là không đơn giản. Chức vị rất cao, so với hắn thì anh kém xa lắm.” Trần Hoa tự giễu.
“Đừng nói vậy, anh đã rất tuyệt rồi.” Dương Tử Hi an ủi.
“Thật sao?” Đây là lần đầu tiên trong ba năm Dương Tử Hi khen anh, khiến anh hơi được sủng mà sợ.
“Ừ.” Dương Tử Hi trịnh trọng gật đầu, nói: “Trong thời gian tập đoàn Dương thị lâm vào khủng hoảng, các ngân hàng hợp tác và xí nghiệp cung cấp hàng đồng loạt đòi nợ khiến em muốn trốn chạy.”
“Em nghĩ hết tất cả các cách, tìm đến không dưới năm mươi ngân hàng để làm thủ tục vay. Nhưng dù có thế chấp hàng hóa cũng chẳng ai buồn để ý đế em.”
“Trông thấy ngày tập đoàn Dương thị sụp đổ ngày càng gần mà em lại không làm được gì cả, không ai hiểu nổi áp lực và sự đau đớn mà em phải chịu đựng. Thậm chí em còn nghĩ, nếu tập đoàn Dương thị phá sản thì em sẽ…”
“Là anh đã cứu tập đoàn Dương thị, anh đã cứu em.”
“Cảm ơn anh, Trần Hoa.”
Khi nói đến đây, giọng Dương Tử Hi đã trở nên nghẹn ngào. Cô nghiên đầu sang một bên bịt miệng lại.
“Anh đi mua gói thuốc.” Trần Hoa tắt máy xe. Anh rất hiểu Dương Tử Hi, lúc này hẳn nên cho cô một không gian riêng.
“Anh cầm ví tiền đi, mua thuốc đầu lọc Trung Hoa, đừng có mua cái loại sặc khói bảy đồng kia nữa.” Cô không quay đầu, đưa ví tiền cho Trần Hoa,
“Được.”
Trần Hoa nhận ví xong thì xuống xé, đi đến một cửa hàng bán thuốc lá phía đối diện.
Còn Dương Tử Hi cuối cùng cũng biến tất cả áp lực, khổ đau, tủi thân, bất lực… trong thời gian qua thành nước mắt, xả hết ra ngoài.
“Ông chủ, một gói thuốc đầu lọc Trung Hoa.”
Đi vào cửa hàng thuốc lá, Trần Hoa cười nói.
“Được đó nha thằng nhóc, mới đây còn mua loại Hồng Tháp Sơn bảy đồng, mới bao lâu đã đổi thành đầu lọc Trung Hoa, còn là một điếu, nỗ lực ghê nhỉ.” Ông chủ rất kinh ngạc.
Trần Hoa cười nói: “Bà xã tôi sợ tôi hút cái loại tạp kia sẽ ảnh hướng xấu đến sức khỏe nên bảo tôi đổi thành thuốc xịn.”
“À? Cô gái chân dài xinh đẹp vừa bước ra từ ngân hàng là vợ cậu à?” Ông chủ càng kinh ngạc hơn.
“Đúng vậy đấy, là vợ hợp pháp của tôi.” Trần Hoa nói đầy vẻ tự hào.
“Tôi còn tưởng cậu là tài xế, không ngờ cậu lại có vợ đẹp lại quan tâm thế này. Nhóc con, cậu giỏi quá, tôi hâm mộ cậu thật đấy.” Ông chủ bật ngón cái với anh.
“Bà xã tôi đúng là tốt thật, tôi còn phải hâm mộ chính mình nữa.” Trần Hoa vò đầu cười hì hì ngây ngô.
Ông chủ cũng vui thay Trần Hoa, nói: “Cưới được một người vợ tốt là hạnh phúc cả đời, cưới sai vợ là khổ đến không sống nổi. Nhóc con, cố mà trân trọng vợ cậu, đừng như tôi. Khi còn trẻ tôi ham mê bài bạc rượu chè, động tí là đánh vợ, còn nợ mấy chục triệu. Vì giúp tôi trả nợ mà vợ tôi chết mệt trên công trường. Đến khi tôi biết hối hận thì tất cả đều đã muộn.”
“Bà vợ hiện tại hết ăn lại nằm, chơi mặt chược cả ngày, chỉ biết đến quán tôi ngửa tay xin tiền, không đưa là làm ầm lên quảng bát quẳng đồ. Có lẽ nửa đời trước tôi tạo nghiệt nên nửa đời sau gặp báo ứng đấy.”
Nói rồi, ông chủ lau vội giọt nước mắt chua xót, đưa thuốc đầu lọc một điếu Trung Hoa cho Trần Hoa.
“Tôi sẽ nhớ lời khuyên của chú, hết lòng thương yêu vợ tôi, quyết không phụ bạc cô ấy.” Trần Hoa son sắt nói.
Hai người vừa hút thuốc vừa hàn huyên.
Khoảng mười phút sau thì giọng Dương Tử Hi vang lên.
“Trần Hoa, chúng mình về thôi!”
“Được rồi, bà xã!”
Trần Hoa đáp lại một tiếng rồi nói với ông chủ: “Chưa đến một trăm ngày nữa là kỷ niệm tròn ba năm kết hôn của chúng tôi. Vì hối ấy nghèo nên lúc cưới không làm lễ, đến lúc ấy tôi sẽ bù lại cho cô ấy một hôn lễ khác, đặt chỗ chút một nghìn điếu Cửu Ngũ.”
“Một nghìn điếu Cửu Ngũ?” Ông chủ trừng to mắt. Tận chín trăm nghìn tệ đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!