Chương 9: Bão Tố Sắp Đến!
Khi Trần Hoa đưa Dương Tử Hi về công ty thì đã gần đến giờ tan làm.
“Anh chờ em ở đây, lát nữa em sẽ cùng anh đi đón Tử Kỳ rồi đi mua đồ ăn, tối nay chúng ta mở tiệc mừng.” Dương Tử Hi dặn dò một câu rồi xuống xe.
“Được.” Trần Hoa vui vẻ đồng ý.
Đi làm với vợ, cùng đi mua đồ nấu ăn, anh cảm thấy cuộc sống tốt đẹp của mình và Dương Tử Hi đã bắt đầu rồi.
Nhưng có người vui cũng có kẻ sầu. Dương Tử Hi vừa về đến nơi, bố mẹ Dương Chí Viễn và nhà chú út mợ út anh ta đều phát sầu.
“Chí Viễn, sao thế này? Không phải cháu bảo Tử Hi sẽ gặp kiếp lao tù sao? Sao lại về một cách bình an vô sự thế này?” Chú út hỏi.
“Sao cháu biết được.” Dương Chí Viễn cũng phát rầu, lấy điện thoại di động ra: “Cháu gọi điện cho Vương thiếu trước hỏi xem tình hình thế nào.”
Nói rồi anh ta bấm gọi số của Vương Hằng.
“Tử Hi bị bắt rồi phải không?” Vường Hằng vừa bắt máy đã hỏi.
“Bắt cái con khỉ!” Dương Chí Viễn ảo não nói: “Con đĩ kia vẫn bình an vô sự về, Vương thiếu, có phải cậu đoán sai rồi không?”
“Sai là sai thế nào? Tôi dám chắc tấm thẻ kia là giả.”
“Nhưng sao Dương Tử Hi không bị bắt?” Dương Chí Viễn rất khó hiểu.
Vương Hằng dừng một lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai thì hẳn là chủ tịch Lư không có ở ngân hàng, Dương Tử Hi chỉ dùng thẻ làm thủ tục vay nợ. Đợi đến khi giấy tờ trình lên chỗ chủ tịch Lư thì ông ta sẽ phát hiện đó là giả.”
“Vì dùng thẻ vàng để vay đều phải sao y hai mặt. Quỹ viên không biết thẻ vàng thật giả thế nào nhưng chủ tịch Lư chỉ cần nhìn một phát là ra ngay, đến lúc đó sẽ báo cảnh sát bắt Dương Tử Hi.”
“Thật sao?” Dương Chí Viễn hỏi.
“Con mẹ nó chứ ông đây còn phải lừa anh à?”
“Không không, sao Vương thiếu lại lừa tôi được chứ.”
“Thế còn nghe được.” Vương Hằng nói: “Bây giờ anh có thể đi nói cho ông anh biết, làm ầm chuyện này lên khiến Dương Tử Hi buộc phải cầu xin tôi cứu cô ấy. Lúc đó tôi sẽ thừa cơ gạo nấu thành cơm với cô ấy trong hôm nay, đội nói xanh cho thằng phế vật kia.”
“Chiêu này của Vương thiếu quả là diệu kế.” Dương Chí Viễn khén: “Cậu không chỉ có được Dương Tử Hi mà tôi cũng có thể lên chức tổng giám đốc. Tôi đến chỗ ông nội tôi ngay đây.”
Nói rồi Dương Chí Viễn cúp máy cười ha hả, cười đến suýt trào nước mắt nói: “Dương Tử Hi đúng là một con ả ngực to không có não, lại đi tin thằng phế vật kia, thừa lúc chủ tịch Lư không ở ngân hàng mà làm thủ tục vay. Bây giờ nó có muốn rút về cũng chẳng được nữa. Chỉ cần chủ tịch Lư nhìn thấy giấy tờ cho vay, phát hiện thẻ giả thì chờ đợi nó là khởi tố, bị cảnh sát bắt giữ rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Hay là chờ Dương Tử Hi bị cảnh sát lôi đi.” Dương Thiên Quang hỏi.
“Vương thiếu bảo con làm lớn chuyện với ông nội. Thế là con được lên tổng giám đốc, cậu ta cũng có thể đội nón xanh cho thằng phế vật kia.” Dương Chí Viễn nói.
Đám người đều nói được rồi cùng rời khỏi công ty.
…
Trần Hoa và hai chị em Dương Tử Hi về nhà. Lý Tố Lan thấy ba người xách về một đống đồ ăn thì tò mòi hỏi: “Hôm nay là ngày lành gì mà mua nhiều đồ ăn thế? Muốn mở tiệc à?”
“Mẹ, bạn của anh rể cho mượn thẻ vàng giúp chị vay được tận một trăm triệu, ngày mai là chuyển đến tài khoản công ty rồi. Chị vui quá nên muốn đãi nhà ta một bữa tiệc.” Dương Tử Kỳ lanh mồm lanh miệng, cũng sửa lại cách gọi Trần Hoa là phế vật vì trên đường Dương Tử Hi bắt cô ta phải sửa.
Cứ gọi Trần Hoa là phế vật này phế vật nọ, cô nghe cũng không vừa tai.
“Thật không?” Lý Tố Lan bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Thằng phế vật này lại có tác dụng ngay lúc mấu chốt thế sao?
“Mẹ, mẹ cảm thấy con sẽ nói đùa chuyện lớn thế này sao?” Dương Tử Hi cười nói.
“Không.” Lý Tố Lan lắc đầu. Bà ta hiểu rõ con gái của mình nhất, chưa nói láo bao giờ. Thế là ánh nhìn của bà về phía Trần Hoa cũng thay đổi, nói: “Tối nay mẹ làm cơm, cho con nghỉ một hôm không phải nấu.”
“Thôi cứ để con nấu đi, mẹ đi nghỉ ngơi là được rồi.” Trần Hoa cười chạy vào bếp. Anh cảm thấy mình vừa mới cải thiện được quan hệ với mẹ vợ thì càng phải chịu khó hơn, không thể ngồi không làm ông lớn được.”
“Nhìn cái vẻ hèn nhát này của nó đi, bảo nó nghỉ mà nó còn không dám nghỉ.” Lý Tố Lan khinh bỉ nói.
“Mẹ, Trần Hoa tôn trọng mẹ, sao qua lời mẹ lại đổi khác rồi.” Dương Tử Hi hơi cong môi, bất đắc dĩ.
“Vâng vâng vâng, nó trung thực, cần cù, tài giỏi, được chưa.” Lý Tổ Lan nghĩ một đằng nói một nẻo, không quên trừng Dương Tử Hi một cái.
“Thế có phải tốt hơn không. Con đi giúp Trần Hoa.” Dương Tử Hi nhoẻn miệng cười, bước vào bếp.
…
“Mấy đứa mất mặt chúng bay tới gặp tao, có phải công ty xảy ra chuyện lớn gì hay không?”
Ông cụ Dương ngồi trong thư phòng đọc sách, thấy vợ chồng thằng cả và thằng ba đến, còn có Dương Chí Viễn. Tất cả ai nấy đều nghiêm túc đi đến khiến trái tim ông cụ nhảy vọt lên, có một dự cảm chẳng lành xộc lên đầu.
“Ông nội, là thế này.” Dương Chí Viễn nói: “Thằng phế vật Trần Hoa đó tâm tư sâu khó lường, chắc là ba năm qua nó nhẫn nhịn nhiều quá, muốn quan hệ với Tử Hi nên cố ý làm giả thẻ vàng thành viên của ngân hàng Hoa Kỳ, bảo Tử Hi đi làm thủ tục vay nợ. Bây giờ Tử Hi đã trình giấy tờ lên, đến lúc chủ tịch Lư xem sẽ phát hiện đó là thẻ vàng giả, Tử Hi ắt sẽ gặp kiếp lao tù.”
“Bây giờ nó còn chìm trong vui sướng. Ông phải nhanh chóng ngăn chặn hai đứa nó phát triển tình cảm. Lỡ như nó xảy ra quan hệ với thằng phế vật kia, Vương thiếu không thèm nó nữa thì không ai giúp tập đoàn Dương thị chúng ta hóa giải nguy cơ đây.”
“Hồ đồ! Con bé Tử Hi thật hồ đồ!”
Ông cụ Dương tức giận đến đấm ngực dậm chân, chợt vỗ bàn: “Dù sao nó cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn, sao nó có thể tin thằng phế vật đó có thẻ vàng mà đến ta còn không có chứ?”
“Còn đần độn đi làm thủ tục vay nợ. Nó không chỉ muốn bị kiện mà còn hại công ty bị liệt vào danh sách đen mất!”
“Ai nói không phải đâu ạ ông nội.”
Dương Chí Viễn nhanh chóng châm ngòi: “Cái đứa con gái ngu ngốc này đảm nhận chức tổng giám đốc thì tập đoàn Dương thị không phá sản mới là lạ.”
“Theo cháu thấy, thừa dịp nó còn chưa bị bắt thì tranh thủ cách chức tổng giám đốc của nó, phủi sạch hết quan hệ của nó với nhà họ Dương, ngay mai đăng báo công bố với mọi người để tránh nó làm xấu mặt tập đoàn Dương thị.
Ông cụ trầm mặc.
Tức thì tức thật, nhưng làm thế thì tuyệt tình quá, ông ta không đành lòng.
Thấy thế, mẹ của Dương Chí Viễn là Trương Lam vội nói: “Lão gia ơi, lúc này bố tuyệt đối không được nương nay, nếu không đến lúc lửa xém chân mày có hội hận cũng không kịp nữa.”
“Đúng vậy thưa bố. Vì tập đoàn Dương thị, vì nhà họ Dương, lúc này bố phải mạnh mẽ áp vào khuôn khổ không màng người thân. Phủi sạch quan hệ của nhà thằng hai với nhà chúng tôi, nếu chậm sẽ không thể cữu vãn được nữa.”
“Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ loạn mất. Nếu bố không giải quyết dứt khoát thì đến lúc đó truyền thông sẽ ầm ĩ chuyện tổng giám đốc Dương Tử Hi của tập đoàn Dương thị làm thẻ giả vay nợ lớn, hủy hoại danh dự tập đoàn, gia tộc trong chốc lát, gạt đi hết công sức của bố!”
Ông cả và ông ba lần lượt thuyết phục.
Sắc mặt ông cụ âm trầm. Đương nhiên ông biết rõ hai thằng con trai này không hợp với nhà thằng hai, đã sớm muốn gạt bỏ nhà thằng hai đi rồi. Nhưng ông ta là người làm bố, lòng bàn tay đánh hay gì cũng là máy thịt, nếu không phải quá bất đắc dĩ thì sao có thể hạ quyết tâm ác độc đuổi cả nhà thằng hai được.
Huống chi, thằng hai đã biến thành người thực vật rồi, làm vậy có hơi nhẫn tâm.
“Chắc chắn thằng phế vật đó đưa thẻ giả cho Tử Hi không?” Ông cụ hỏi: “Chuyện này liên quan đến nhiều việc lớn, không thể qua loa.”
“Chắc chắn, rất chắc chắn!” Dương Chí Viễn thề son sắt: “Thẻ vàng đó cháu xem rồi, còn hỏi cả Vương thiếu xem thật hay giả. Vương thiếu nói thẻ vàng khách hàng lớn đều có chữ ký của chủ thẻ ở mặt trái. Nhưng tấm thẻ mà thằng phế vật kia đưa cho Tử Hi mặt trái lại có một đám rồng. Dù mặt trước là thật nhưng mặt trái không giả được. Ông nội có thể không tin cháu nhưng không thể không tin Vương thiếu được.”
Ông cụ lại trầm mặc lần nữa.
Thẻ vàng khách hàng lớn thật thì chưa ai trong họ từng được thấy, nhưng Vương Hằng đã từng thấy rồi vì nhà gã có một tấm, nên lời gã nói không thể giả được.
“Thằng phế vật đó đáng băm vằm chết đi, nó đã hại Tử Hi chết thảm rồi! Sớm biết sẽ có ngày này thì ông đã bắt Tử Hi ly hôn với nó từ hôm trước!”
“Là ông hồ đồ, ông hồ đồ rồi!”
Ông cụ đau lòng đến nhức óc. Nói sao thì ông cụ vẫn thương đứa cháu gái Dương Tử Hi này, dù sao nó cũng là đứa cháu học cao, năng lực bậc nhất nhà họ Dương, tất cả các mặt đều giỏi nhất.
“Ông nội, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, ông nhanh chóng ra quyết định đi.” Dương Chí Viễn hối hả thúc giục.
“Đúng là tức chết ông rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!