Chương 1: Quy ẩn
Chương 1: Quy ẩn
Tắc Thượng Thủy Hương là khu nhà ở tốt nhất của thành phố Ngân Châu, kèm theo đó, giá nhà đất cũng thuộc diện đắt đỏ nhất tại thành phố này.
Ở vị trí tốt nhất của Tắc Thượng Thủy Hương có một tòa biệt thự hai tầng hơn ba trăm mét vuông.
Trương Huyền, hai mươi lăm tuổi, nằm trên mặt đất, trên tay cầm một mảnh khăn trắng vắt sạch nước vào bồn cầu bên cạnh, sau đó tỉ mỉ lau chùi sàn nhà quý giá.
Trong vườn của tòa biệt thự, những chiếc Porsche, Ferrari đều phủ đầy bụi.
Những thứ nhìn có vẻ hào hoa này lại chẳng có cái nào thuộc về Trương Huyền, anh chỉ là một kẻ đi ở rể ở nhà họ Lâm mà thôi, “gả” cho gia đình giàu có bậc nhất Ngân Châu, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Thanh Hàm.
Anh thân là chồng của Lâm Thanh Hàm, nhưng trong một tháng ở rể vừa qua, phải làm tất cả các việc của người hầu, cũng chưa từng lên giường cùng với Lâm Thanh Hàm, lý do rất đơn giản, Lâm Thanh Hàm xem thường anh.
Trong tòa biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Huyền có lẽ chính là chiếc xe đạp cũ nát ở trong sân vườn.
Trương Huyền mặc áo ba lỗ trắng, quần bãi biển, trong miệng ngâm nga bài hát không biết tên nào đó, mặt tràn ngập sự vui vẻ.
“Phù, chỉ còn hai căn phòng nữa thì nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi.”
Một chiếc Martin bản giới hạn toàn cầu dừng trước cửa biệt thự, không một ai trong thành phố Ngân Châu có thể mua cũng như có đủ tư cách để mua chiếc xe này, kể cả Lâm gia.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ trên xe, trên người mặc trang phục bản giới hạn của VERSACE, người có thể mua được loại quần áo này trong toàn quốc đều là những người có địa vị hết sức quan trọng.
Chàng thanh niên tháo kính đen, lộ ra khuôn mặt cực đẹp trai, đẩy cửa đi vào biệt thự, liếc mắt một cái đã có thể nhìn xuyên qua những chiếc cửa kính lớn sát sàn, thấy được Trương Huyền đang quỳ rạp trên mặt đất, quết mông trên sàn nhà.
Thanh niên đẹp trai ôm trán: “Trời ơi, lão đại, dù sao anh cũng là người được thủ lĩnh các quốc gia gọi là Satan, sao lại có thể biến thành một nhân viên quét dọn nhanh như vậy? À không, phải gọi là người đàn ông của gia đình chứ!”
Thanh niên đẩy cửa, tiến vào biệt thự, tự mình châm một điếu xì gà CuBa cao cấp, mùi xì gà nồng đậm lập tức tản ra.
Trương Huyền bò trên sàn nhà, nhìn cũng không thèm nhìn người mới đến kia một cái, tiếp tục lau sàn, mở miệng nói: “Mày thì hiểu cái gì, cái này gọi là yêu! Dập ngay điếu thuốc lá của mày đi, mày cũng biết vợ tao không thích ngửi mùi thuốc.”
“Yo, Đây là lời mà cái miệng hút thuốc như súng của chúng ta có thể nói ra sao?” Thanh niên đẹp trai bĩu môi, nhưng vẫn thành thật mà dập tắt điếu thuốc: “Lão đại, tối đi uống vài ly chứ, hôm nay tiểu thư bên hoàng thất Thụy Quốc lại gọi điện thoại cho em, sống chết đòi gặp mặt anh một lần, nếu anh đồng ý, cô ta sẽ lập tức ngồi phi cơ riêng bay đến Ngân Châu.”
“Đệt! Ông đây là người đã có vợ, cái gì mà hoàng thấy Thụy Quốc, bảo cô ta cút đi đi.” Trương Huyền không kiên nhẫn hất tay: “Cả mày nữa, cũng mau cút đi, không thấy ông đây đang lau nhà à?”
“Aizz.” Thanh niên đẹp trai thở dài một hơi: “Thật là một người đàn ông vô tình, được rồi, em sẽ nói cho cái cô tiểu thư kia biết. Lão đại à, anh thật sự muốn vứt bỏ hết tất cả sao? Một tháng anh biến mắt, cả cái địa cầu này sắp điên luôn rồi.”
“Vứt bỏ hết cái chó má gì chứ!” Trương Huyền từ dưới đất đứng lên, đánh một cái vào sau gáy thanh niên đẹp trai kia: “Bây giờ ông đây đang có cả thế giới!”
Trương Huyền vừa nói vừa chỉ tay vào tivi gắn tường trong phòng khách, ở đó có một bức ảnh kết hôn của anh và một người phụ nữ, người phụ nữ kia trang điểm trang nhã, mỉm cười nhẹ nhàng, đẹp tựa thiên sứ.
“Được rồi, được rồi. Có câu phụ nữ yêu vào đều không có não, em thấy đàn ông cũng chả khác gì, thế thôi em đi đây.”
Thanh niên đẹp trai bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa lớn của biệt thự, leo lên chiếc xe Martin bản giới hạn, lúc mở cửa xe, thanh niên đẹp trai đột nhiên ngẩn ra: “Đúng rồi, lão đại, anh để món đồ quý nhất của đại sư Sherba với cái đống rác kia cùng một chỗ, Sherba mà nhìn thấy chắc đau lòng lắm đấy.”
Thanh niên đẹp trai bĩu môi nhìn đống xe xa hoa phù đầy bụi trong sân.
“Quý trọng cái cục cứt, xe đạp cũng chỉ để đi mà thôi, mày muốn thì tao cho mày luôn!”
Trương Huyền không thèm quan tâm phất tay.
“Bỏ đi.” Thanh niên đẹp trai lắc đầu: “Em không muốn cưỡi con xe có giá bán hơn mười ba triệu đô la Mỹ chạy nhông ngoài đường đâu! Lão đại, em đi đây!”
Con xe Martin vang lên tiếng mô tơ gầm rú, biến mất sau cánh cửa biệt thự.
Trường Huyên đi vào sân, nhìn cái xe đạp rách nát, lầm bầm lầu bầu: “Mười ba triệu? Còn không quý bằng một cọng tóc của vợ ông đây.”
Nói xong, Trương Huyền đạp một cái khiến chiếc xe đạp đổ kềnh. Tiếng điện thoại trong túi vang lên cùng lúc với tiếng xe đổ, Trương Huyền rút chiếc điện thoại Huawei giá một nghìn tệ ra nhìn một cái, chỉ có một đoạn tin nhắn, nội dung là: “Satan đại nhân tôn kính, vương thất Ả Rập khẩn cầu chúng tôi phái tới mười hộ vệ bảo vệ thành viên của vương thất được an toàn, giá là ba khối mỏ dầu, bộ ngoại giao nước Mễ……..”
Trương Huyền chỉ quét mắt nhìn một cái, đến nội dung cũng không buồn xem hết đã xóa luôn thư đi, nhìn sàn phòng trong biệt thự, tự nói một mình: “Thật là, còn hai phòng chưa có lau xong đây.”
Trương Huyền cho điện thoại vào túi, lại bò ra trên đất, chổng mông kỹ lưỡng lau sàn nhà.
Trương Huyền dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ tất cả biệt thự cũng đã đến sáu giờ tối.
Một chiếc ô tô thể thao xông vào cửa biệt thự.
Trương Huyền vừa nghe thấy tiếng động cơ đã lập tức chạy đến trước cửa biệt thự.
Thân xe thể thao lửa đỏ GT như một con báo hoa xinh đẹp, khiến người khác không thể nào mở nổi mắt, nhưng đều không là gì so với người phụ nữ bước từ trên xe xuống, dù cho có là người yêu xe cuồng nhiệt, lúc này cũng sẽ không để tâm đến chiếc xe kia mà chỉ có thể để ý đến người phụ nữ này.
Một thân quần áo đơn giản, áo trắng váy đen ngắn,bởi vì nhan sắc không tầm thường hai chân thon dài đi đôi tất da màu đen cứ như là lễ vật được thượng đế ban cho, hoàn mỹ, tinh tế, thẳng tắp.
Mái tóc đen dày tung bay trong làn gió theo mỗi bước chân của người phụ nữ này.
Làn da trắng muốt của cô còn non mềm hơn so với hoa anh đào, ngũ quan hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Nếu nhất định phải nói cái gì là không hoàn mỹ, thì đó chỉ có thể là biểu cảm lạnh lùng của cô mà thôi.
“Vợ……..Lâm tổng, em về rồi.”
Trương Huyền trưng bộ mặt xu nịnh nhìn người phụ nữ trước mặt, xưng hô chuẩn bị từ trước bởi vì ánh mắt của cô mà phải rút về.
Lâm Thanh Hàm, tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, cũng là người vợ một tháng trước Trương Huyền lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp.
Lâm Thanh Hàm vừa thấy Trương Huyền trong lòng đã sinh ra cảm giác phiền ghét, cô ghét nhất hai loại người, loại thứ nhất là miệng lưỡi trơn tru nhiều đường lắt léo, thứ hai chính là chỉ biết ăn không biết làm, vừa khéo, cả hai loại này, Trương Huyền đều có đủ.
Trong mắt Lâm Thanh Hàm, Trường Huyền là một kẻ cả ngày chẳng có việc gì, chỉ biết chơi bời lêu lổng, bản thân không có trí tiến thủ, muốn dựa vào ở rể để sống cuộc đời tốt hơn người khác, mỗi tháng cầm hai vạn tiền lương mà chính bố cô cho.
Lâm gia đơn truyền mấy đời, đến đời bố của Lâm Thanh Hàm lại sinh ra một người con gái, để không khiến Lâm gia chịu cảnh hương khói đứt đoạn, chỉ có thể tìm người ở rể, Lâm Thanh Hàm nghĩ không ra, tại sao bố mình lại chọn người như thế này, cô đã rất nhiều lần kháng nghị với bố, nhưng đều không có kết quả.