Chương 10: Ai mới là người ngoài
Lâm Thanh Hàm ôm cánh tay Trương Huyền đi về phía cửa chính nhà hàng, ngoại hình cộng thêm dáng vẻ xinh đẹp của cô đã thu hút không ít ánh nhìn. Ngược lại, chiếc quần đi biển cùng áo ba lỗ trắng của Trương Huyền khiến người ta coi thường, ăn mặc như vậy đến một nhà hàng cao cấp? Lẽ nào không cảm thấy bị mất mặt sao?
Trương Huyền không quan tâm người ngoài nhìn anh như thế nào. Trải qua nhiều chuyện, có rất nhiều việc anh đã xem nhẹ. Anh đẩy cánh cửa nặng nề của nhà hàng, mở ra trước mắt là một không gian rộng lớn với phong cách sang trọng, trên trần là đèn chùm pha lê lộng lẫy, tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Tất cả làm cho toàn bộ nhà hàng trông thanh lịch mà yên tĩnh.
Tiếng saxophone nhẹ nhàng tràn ngập khắp nhà hàng, giống như một làn khói vô hình lan tỏa, từ từ chiếm lấy tâm trí mọi người, khiến người ta khó cảm thấy căng thẳng và tức giận, hoa Alice tỏa ra từng đợt hương thơm, không nồng cũng không quỷ mị, nhưng như có như không thay đổi tâm trạng phức tạp của mọi người. Những người phục vụ lịch sự, những vị khách ít nói, thỉnh thoảng cười, cảnh vật yên tĩnh và xinh đẹp.
Nhìn phong cách trang trí của nhà hàng, Trương Huyền không khỏi gật đầu, tuy rằng không thể hiện hết được phong cách Pháp nguyên bản, nhưng vẫn có vài phần ý vị nghệ thuật, có thể thấy người điều hành nhà hàng này rất chu đáo.
Hai người bước vào thu hút không ít ánh nhìn, hiển nhiên là người đẹp ở đâu cũng được thưởng thức. Ánh mắt của những người xung quanh trực tiếp bỏ qua Trương Huyền, toàn bộ dồn hết lên người Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm sớm đã quen với tình cảnh này, không có chút khó chịu nào, lộ ra vẻ hào phóng.
Trương Huyền đảo mắt nhìn một vòng, nhanh chóng xác định được mục tiêu, tại chiếc bàn bắt mắt nhất trong nhà hàng có ba nam một nữ đang ngồi. Không giống những người còn lại trong nhà hàng, ánh mắt của họ đang tập trung lên người anh.
Trong đó tuổi tác của một người đàn ông và một phụ nữ khá lớn, trông gần năm mươi. Trên khuôn mặt hình chữ quốc của người đàn ông lộ ra những thăng trầm của cuộc đời. Đây là dấu vết của năm tháng để lại trên người ông ta. Rõ ràng, những trải nghiệm nửa đời trước của người đàn ông này không suôn sẻ. Nhìn người phụ nữ, dáng dấp của một phu nhân hơn bốn mươi tuổi, đeo một chiếc vòng ngọc trai, chăm sóc rất tốt, có một loại ý vị từ nương bán lão ở trong.
Trương Huyền thấy ngồi bên cạnh hai người trung niên, còn có một thanh niên hơn hai mươi tuổi, người thanh niên mặc chiếc áo sơ mi cổ hoa La Mông, lúc này đang nhìn anh cười âm hiểm.
Trương Huyền biết, thanh niên này hẳn là Trịnh Sở, hai người trung niên vừa nãy là ba mẹ của Trịnh Sở, Trịnh Khai và Vương Tùng Phượng.
Trương Huyền biết ba của Lâm Thanh Hàm là Lâm Kiến Vũ. Lâm Kiến Vũ là một người đàn ông trung niên trông rất dễ gần.
“Ba.” Lâm Thanh Hàm khoác tay Trương Huyền đến trước bàn.
Sau khi Lâm Thanh Hàm gọi ba xong, Trương Huyền cũng không khách khí gọi một tiếng.
“Đến đây, ngồi đi!” Lâm Kiến Vũ chào một tiếng, “Tiểu Trương, để ba giới thiệu với con. Đây là chú Trịnh và dì Vương, đây là Trịnh Sở. Hai người cũng trạc tuổi nhau. Sau này nên thân thiết hơn.”
“Bỏ đi, chú Lâm, thân thiết thì thôi, người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cháu không muốn biến thành bộ dạng quê mùa như này.” Tiếng của Lâm Kiến Vũ vừa dứt, Trịnh Sở liền ltiếng với vẻ mặt âm ngoan.
Ba mẹ của Trịnh Sở nghe thấy con trai mình nói như vậy cũng không trách mắng, ngược lại trên mặt còn có chút khích lệ.
“Thanh Hàm, nghe nói em kết hôn rồi, đây chính là đối tượng kết hôn của em?” Trịnh Sở vẻ mặt đầy vẻ khinh thường, “Xem ra mắt nhìn người của em không được tốt lắm.”
“Thanh Hàm, cái đứa nhỏ này cũng thật là, sao nói kết hôn liền kết hôn luôn?” Vương Tùng Phượng cũng lên tiếng,” Con nói xem con kết hôn lại tìm đồ nhà quê như này, đến móng chân của Tiểu Sở nhà ta cũng không bằng, mau ly hôn được rồi!”
Trịnh Sở và Vương Tùng Phượng nói năng không chút che giấu, không hề quan tâm đến cảm xúc của Trương Huyền.
“Tôi kết hôn với ai, hình như không cần mấy người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ?” Lâm Thanh Hàm vẻ mặt không vui nói.
“Người ngoài? Thanh Hàm, em làm sao có thể nghĩ chúng ta là người ngoài? Nếu nói người ngoài, ở đây chỉ có một người mới đúng.” Trịnh Sở chỉ vào Trương Huyền, ý tứ rất rõ ràng.
Lâm Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh cười ha ha nói:” Chuyện của bọn trẻ, chúng ta không xen vào, gọi đồ ăn trước đi.”
” Đúng, gọi món thôi.” Trịnh Khai, ba của Trịnh Sở cũng nói.
Trịnh Sở cười tự tin, vỗ tay gọi phục vụ.
Vì để duy trì phong cách hương vị Pháp nguyên bản, những người phục vụ trong nhà hàng này đều là người nước Pháp.
Ở đây, khách hàng và người phục nói chuyện bằng tiếng Anh, trên thực đơn cũng chỉ có hai ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng Pháp.
Trong lúc gọi món, Trịnh Sở thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Huyền với vẻ kiêu ngạo. Mẹ của Trịnh Sở, Vương Tùng Phượng cũng giống như thế. Như muốn nói, hãy nhìn con trai tôi xuất sắc như thế nào, lại nhìn cái đồ ăn mặc như nhà quê này!
Trịnh Sở nửa dựa vào phía sau, nhận thực đơn từ phục vụ, lại khinh bạc liếc nhìn Trương Huyền, sau đó bắt đầu gọi món bằng cách kết hợp tiếng Anh và tiếng Pháp.
Nhận thức của hầu hết mọi người về tiếng Pháp vẫn còn rất thấp, dù sao nó không phổ biến như tiếng Anh. Phương pháp phát âm tiếng Anh của Trịnh Sở đối với những người không biết có vẻ rất cao siêu. Nhưng trong mắt Trương Huyền, đây rõ ràng là đang chọc cười!
Giống như một người nước ngoài đến Trung Quốc, không hiểu tiếng Hoa, dùng cả chân và tay để diễn tả một chuyện, thỉnh thoảng lại nói một câu tiếng Hoa bập bẹ. Nhưng người nước ngoài này cảm thấy mình diễn đạt rất rõ ràng, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Đối với phương thức biểu đạt của Trịnh Sở, người phục vụ của nhà hàng hiển nhiên đã thấy rất nhiều. Khuôn mặt anh ta luôn tươi cười, cố gắng hiểu Trịnh Sở muốn gọi món gì qua vốn tiếng Pháp bập bẹ của đối phương.
Trịnh Sở gọi món xong, đưa thực đơn cho Trương Huyền, “Được rồi, anh muốn gọi món gì cũng được. Bữa này anh không cần trả tiền.”
Trương Huyền nhìn lướt qua thực đơn trong tay Trịnh Sở, nghĩ đến nhiệm vụ Lâm Thanh Hàm mới giao cho, liền lắc đầu nói: “Để Thanh Hàm gọi giúp tôi đi.”
“Thế nào? Không biết tiếng Pháp? Nếu không có học thức thì đừng có đến nơi cao cấp này, được không.” Trịnh Sở cười khinh thường, đưa thực đơn cho Lâm Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm nhận lấy thực đơn, bàn tay ngọc không ngừng lật xem thực đơn, lông mày nhíu lại, tuy rằng nhà hàng phong cách kiểu Pháp này đã mở hơn một năm, nhưng cô vẫn là lần đầu đến. Rất nhiều tiếng Pháp trên thực đơn cô hoàn toàn không hiểu, mặc dù có chú thích tiếng Anh, nhưng một số nguyên liệu đặc biệt phải phát âm bằng tiếng Pháp mới được.
Thực đơn như vậy khiến Lâm Thanh Hàm nhất thời hơi lo lắng, cũng không biết nên gọi món gì.
Trịnh Sở lúc này đang ngồi đối diện với Lâm Thanh Hàm nói: “Thanh Hàm, em thường ngày bận rộn công việc, chưa từng đến nhà hàng này. Để anh chọn cho em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!