Chương 8: Dập thuốc đi
“Ngồi xe của tôi đi.” Giang Tĩnh lúc này đột nhiên lên tiếng, bấm chìa khóa xe trong tay, chiếc Volkswagen Jetta phát ra hai tiếng bíp bíp, Giang Tĩnh thấy Lâm Thanh Hàm nhìn mình bất mãn, thì cười nói với Lâm Thanh Hàm,” Lâm tổng, đây chính là người trước đây cô từng nói với tôi à?”
“uhm” Lâm Thanh Hàm gật đầu.
Lúc này, Trương Huyền đã ngồi vào ghế sau xe của Giang Tĩnh với nụ cười đùa cợt.
” Đi thôi Lâm tổng, về nhà cô xem trước.” Giang Tĩnh vẫy tay với Lâm Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm không còn cách nào khác đành phải lên xe của Giang Tĩnh, sau khi ngồi xuống ghế phụ, cô cố ý ngả ghế về phía trước, khi không thể dựa nữa mới thôi, cô muốn tránh Trương Huyền càng xa càng tốt.
Trương Huyền dường như không nhận ra Lâm Thanh Hàm ghét mình nhiều như thế nào, ngồi ở đó cười ha ha, còn không ngừng nói chuyện với Giang Tĩnh, nói chưa từng gặp qua Giang Tĩnh, hỏi Giang Tĩnh có phải là nhân viên mới tới không.
Giang Tĩnh mặc dù biết Lâm Thanh Hàm ghét Trương Huyền, nhưng bản thân cô cũng không thể làm gì được. Vì khi được thuê, cô không chỉ phải bảo vệ Lâm Thanh Hàm, đồng thời cũng nhận nhiệm vụ bảo vệ chồng của Lâm Thanh Hàm. Nói trắng ra là người đàn ông trên xe cũng là ông chủ của mình.
Chiếc xe cứ như vậy chạy trên đường, dần dần đến thị trấn sông nước.
Trương Huyền dọc đường đều cười nói, nhưng thực ra anh vẫn luôn để ý có hai chiếc xe bán tải luôn đi theo sau xe mình.
Chiếc Volkswagen đi vào tiểu khu, Giang Tĩnh lái xe về hướng khu biệt thự dưới sự chỉ dẫn của Lâm Thanh Hàm.
Lúc sắp về đến nhà, Trương Huyền thấy con đường phía trước bị chặn mất.
Trên đường của xe cơ động, hai xe bán tải đậu dàn hàng ngang chắn giữa đường, xe họ hoàn toàn không đi qua được.
Giang Tĩnh bấm còi hai lần, hai xe phía trước dường như không nhúc nhích, Lâm Thanh Hàm chỉ đành kêu Giang Tĩnh quay xe, chỉ một con đường khác. Nhưng khi Giang Tĩnh định quay xe, lại có hai chiếc bán tải đi tới từ phía sau, rồi dừng lại ở đấy hoàn toàn chặn đường.
Lúc này, Giang Tĩnh mới nhận ra có gì đó không ổn, sau khi dặn Lâm Thanh Hàm đợi ở trong xe thì tự mình đi xuống.
Giang Tĩnh vùa mở cửa xe, thì có sáu gã đàn ông từ hai chiếc xe bán tải vừa đến ở đằng sau đi xuống, cười nhếch môi đi về phía Giang Tĩnh, trong tay chúng đều có dao găm.
Cùng lúc đó, cũng có năm người đi xuống từ hai chiếc xe bán tải chặn đường phía trước, đều là nam giới, bao vây triệt để chiếc Volkswagen.
“Cô gái, biết điều thì mau cút, ông chỉ cần tính mạng của người phụ nữ ở trong xe kia.” Người đàn ông cầm đầu vung dao găm trong tay nói với Giang Tĩnh.
“Chỉ dựa vào các người?” Giang Tĩnh liếc qua mười một người, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Cô gái, kết cục của việc không biết điều là phải mất mạng. Nếu cô đã không nghe lời, thì ông cũng không quan tâm phải giết thêm một người. Trước khi chết, ông nội sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn!” Tên cầm đầu xông tới, giơ con dao trong tay lên hung hăng đâm vào mặt Giang Tĩnh.
Một màn này làm cho Lâm Thanh Hàm ngồi ở ghế phụ nhìn thấy rõ ràng qua lớp kính chắn gió, khi đối phương giơ dao găm lên đâm xuống, Lâm Thanh Hàm hét lên một tiếng, theo bản năng che mắt lại, trái tim đập thình thịch.
Cô chưa thấy cảnh như vậy bao giờ, cho dù là đàn ông, thấy có người cầm dao giết người thì đều sẽ sợ hãi.
Bỗng “Bụp!” một tiếng, Lâm thanh Hàm mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông vừa dùng dao găm đâm Giang Tĩnh đã ngã trên nắp xe. Giang Tĩnh lúc này bị mấy người đàn ông cầm dao vây quanh. Mỗi một dao đều nhằm muốn đâm vào chỗ hiểm của Giang Tĩnh. Giang Tĩnh tránh thoát những đường dao hiểm và đánh trả lại.
Lâm Thanh Hàm run rẩy lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cảnh sát. Nhưng phát hiện điện thoại di động tối qua chưa sạc pin đã bị tắt vào thời khắc mấu chốt này. Lâm Thanh Hàm căm hận ném điện thoại di động sang một bên, sau đó cô mới nhớ ra ở ghế sau còn có một người, liền hét lớn: “Trương huyền, nhanh lên! Gọi cảnh sát! Gọi bảo vệ tiểu khu!”
Lâm Thanh Hàm hét to một tiếng, nhưng phát hiện Trương Huyền không trả lời mình. Quay đầu nhìn mới biết Trương Huyền đã sớm không còn ở ghế sau nữa rồi. Lâm Thanh Hàm nhìn lên thì thấy bóng dáng của Trương Huyền, không biết anh ta chuồn xuống xe từ khi nào, không ngừng chạy về phía biệt thự nhà mình, giống như đã bị dọa sợ mất mật.
Bộ dạng nhát gan của Trương Huyền khiến Lâm Thanh Hàm căm ghét. Sao bản thân có thể tìm một người chồng như vậy chứ!
Bộ dạng nhát gan của Trương Huyền khiến Lâm Thanh Hàm căm ghét. Sao bản thân có thể tìm một người chồng như vậy chứ!
Trương Huyền chạy vào đại viện biệt thự, anh có thể nhìn ra, mười một người kia căn bản không phải đối thủ của Giang Tĩnh. Dựa vào Giang Tĩnh, hoàn toàn có thể đối phó được, mà anh vẫn còn việc khác phải làm.
Đẩy cửa biệt thự ra, Trương Huyền nhìn phòng khách trống trải, lớn tiếng nói: “Lén lén lút lút là có ý gì?”
“Ha ha, cũng không tính là lén lút, tôi chỉ không muốn anh và đám hỗn tạp ngoài kia hợp vào một thôi. Có thể tìm được tôi chứng tỏ anh cũng có chút bản lĩnh.” Trên cầu thang từ phòng khách thông lên tầng hai, một người đàn ông mặc vest bước xuống, đối phương trông chưa đến 30 tuổi, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
Khi Trương Huyền thấy đối phương, sắc mặt lập tức biến đổi, đầy giận dữ. Sàn nhà anh vừa lau trước khi ra ngoài, bị…giẫm! bẩn! rồi!
Người mặc vest dường như không vội ra tay, đây là thói quen của anh ta, trước khi giết người, phải thưởng thức phản ứng của mục tiêu trước khi chết, chỉ là phản ứng của đối phương lần này, anh ta chưa từng gặp qua.
“Chậc chậc, vẻ mặt tức giận, tôi thật sự rất thích, anh có biết không, tôi giết những người đó, mỗi lần đều lưu lại cho tôi chỉ có hai loại biểu cảm cuối cùng, hoảng sợ và tức giận.” Nam nhân mặc đồ rất tao nhã lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhét vào miệng châm lửa, sau khi hít một hơi sâu, nheo mắt nhìn Trương Huyền qua làn khói.
Trong mắt Trương Huyền, người đàn ông mặc vest vậy mà cảm thấy một tia sợ hãi, loại sợ hãi này khiến hắn có chút buồn bực.
“Dập thuốc đi cho tôi! Vợ tôi không cho hút thuốc.”
“Ôi, anh đúng là một người đàn ông lo cho gia đình. Các người sắp là người chết rồi, không nên quan tâm đến chuyện này.”
“Tôi kêu anh dập thuốc lá đi!” Trương Huyền nhấn mạnh lần nữa, đồng thời đi về phía người đàn ông mặc vest.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Người đàn ông mặc vest mỉm cười, lại cố ý hít một hơi sâu.
“Vậy thì chết đi!” Giọng nói của Trương Huyền không mang theo chút cảm xúc nào. Ánh mắt của anh tựa như dã thú hung hãn nhìn chằm chằm người mặc vest.
“Tiểu tử, Mày tìm chết!” Người đàn ông mặc vest hung hăng ném điếu thuốc trên tay về phía Trương Huyền, không muốn nói nhảm với anh nữa, một tay túm lấy cổ Trương Huyền, muốn bóp cổ Trương Huyền.
“Quá chậm rồi.” Giọng nói không chút cảm xúc của Trương Huyền vang lên bên tai người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!