Editor: Thienyetkomanhme
"Không có việc gì, tôi có thể đứng ăn!" Người ăn qua cháo mồng 8 tháng chạp phía trước nghe mùi hương trong tiệm, vội nói.
"Tôi đã ăn xong rồi, mấy anh tới chỗ này ngồi."
"Tôi cũng ăn xong rồi, mấy anh mau tiến vào đi."
Trong tiệm, khách hàng nghe được động tĩnh nhìn qua, thấy là một đám lính cứu hỏa, rõ ràng là vừa mới đi chữa cháy về, lập tức bưng lên chỗ cơm dư lại vội và vào trong miệng, sau đó vội vàng nhường chỗ.
Không đến một phút, toàn bộ cửa hàng đều có chỗ trống, có người thật sự chưa ăn xong cũng trực tiếp bưng cơm đứng dậy.
Nhóm lính cứu hỏa thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút xúc động, vội xua tay nói: "Không cần như vậy, mọi người ngồi đi."
"Không có việc gì, tôi ở văn phòng ngồi cả một buổi sáng, hiện tại muốn đứng một hồi." Khách hàng chưa có cơm nước xong, nói.
Thấy vị khách đó kiên quyết không ngồi, còn bưng chén cơm trực tiếp đi bên ngoài ăn, mấy người lính cứu hỏa chỉ có thể nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống.
Bà lão dẫn đường gọi Chu Linh ra hỏi: "Tiểu Linh, còn cháo mồng 8 tháng chạp không? Trước cho mấy cậu lính cứu hỏa này một chén ấm người."
"Còn ạ!" Chu Linh nhìn thấy mấy người lính cứu hỏa trong tiệm, lập tức chạy vào phòng bếp múc cháo.
Cháo mồng 8 tháng chạp rất được khách hàng hoan nghênh, phần cháo còn lại kỳ thật có chút không đủ. Cũng may lúc trước chị khen cháo mồng 8 tháng chạp ăn ngon, Nguyễn Miên Man để chị múc riêng ra trước một nồi, tan tầm lấy về nhà ăn, lúc này đem nồi cháo kia lấy ra, liền đủ cho bọn họ ăn.
Nguyễn Miên Man ngày thường ở trên mạng xem không ít tin tức và video về lính cứu hỏa, trong lòng đối với những người này rất là kính nể.
Nghe Chu Linh nói bên ngoài có một đám lính cứu hỏa vừa mới đi dập đám cháy về chưa có ăn cơm, Nguyễn Miên Man cùng chị múc cháo ra, xoay người từ tủ lạnh lấy thịt, cá ra bắt đầu xử lý.
Lúc cô bắt đầu bận rộn, Chu Linh đem cháo bưng ra ngoài, sau đó hỏi bọn họ muốn ăn cái gì.
Mấy người dựa theo khẩu vị của từng người mà gọi cơm chiên, bị cháo mồng 8 tháng chạp hấp dẫn, mọi người sôi nổi cầm lấy cái muỗng.
"Đúng là ăn ngon!"
"Cháo mồng 8 tháng chạp này so với mấy loại cháo bán bên ngoài đều ngon hơn nhiều."
"Thơm quá, cháo ngon quá."
Khen vài câu, bọn họ bưng chén lên ăn từng ngụm to.
Bà lão dẫn đường vẫn ở trong tiệm, nhìn thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ.
Ngày mồng tám tháng chạp ăn một chén cháo mồng 8 tháng chạp mỹ vị, không chỉ đầu lưỡi được hưởng thụ, đồng thời tâm lý cũng được thỏa mãn.
Buông chén xuống, cả người đều ấm áp trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười.
"Thơm quá!"
Hương thơm bọn họ nói, cũng không phải nói về cháo mồng 8 tháng chạp, mà là mùi hương từ trong phòng bếp bay ra.
Nguyễn Miên Man chiên cơm rất nhanh, lúc bọn họ uống xong cháo, Chu Linh cũng bưng các loại cơm chiên ra tới.
Cơm chiên thịt dê, cơm chiên vịt quay, chiên cơm tóp mỡ...... cơm chiên tôm bóc vỏ toàn bộ được đặt lên bàn, hương khí bốn phía.
Vừa mới ăn xong cả chén cháo mồng 8 tháng chạp thơm ngon, nhưng đối với lính cứu hỏa vừa tiêu hao rất nhiều thể lực thì cũng chỉ tạm lót dạ mà thôi, lúc này nhìn thấy cơm chiên sắc hương vị đều đầy đủ trước mặt, yết hầu khoogn tự giác chuyển động, trực tiếp bưng chén lên ăn từng miếng to.
Cơm chiên thịt dê đậm đà ngon miệng, cơm chiên vịt quay da giòn thịt mềm, chiên cơm tóp mỡ béo mà không ngấy......
Lúc bọn họ mải miết ăn cơm chiên, một số vị khách chưa đi lặng vẫy tay gọi Chu Linh, đưa tiền cho chị, nhờ chị nói à chủ múc bát canh cùng thêm chút đồ ăn cho nhóm lính cứu hỏa.
"Không cần, cô chủ đang chuẩn bị rôi." Chu Linh đem tiền nhét trở lại, nhỏ giọng nói.
Khách hàng nghe vậy, vươn ngón tay cái khoa tay múa chân một chút.
Rất nhanh, mùi hương mê người từ phòng bếp bay ra, đừng nói mấy vị khách mới vừa ăn cơm no bị thèm, chính là mấy người lính cứu hỏa đang vùi đầu ăn chiên cũng nhịn không được ngẩng đầu lên.
Lúc mọi người đều nhịn không được hướng đầu về phòng bếp, Chu Linh bắt đầu bưng thức ăn ra bên ngoài.
Cá kho, thịt hầm, thịt bò xào hành, gà trân châu xào, rau hẹ xào trứng gà, đậu phộng, canh thịt dê, canh tam tiên.
Cũng vì thời gian không có nhiều, bằng không Nguyễn Miên Man còn có thể làm phong phú hơn một chút. Bất quá, chỉ tính máy món này, cũng đã có thể làm người ta đứng ngồi không yên.
Nhóm lính cứu hỏa nhìn không dời mắt mấy món ăn trên bàn sắc - hương - vị đều đầy đủ, đội trưởng nói: "Chúng tôi không gọi mấy món này."
Chu Linh nói: "Đây là bà chủ chúng tôi mời mọi người."
"Vậy không được." Đội trưởng cự tuyệt xong, muốn bảo cô đem đồ ăn xuống.
"Đội trưởng, làm đều đã làm rồi, không ăn không phải hại bà chủ người ta sao? Chúng ta trả tiền không phải được rồi sao." Lính cứu hỏa ngồi bên cạnh hắn nuốt xuống nước miếng, lôi kéo hắn nhỏ giọng nói.
Thật ra đội trưởng cũng bị mấy món trên bàn hấp dẫn, hắn ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Vậy được, đều ăn đi, hôm nay tôi mời khách."
"Cảm ơn đội trưởng." mấy người thi nhau nói lời cảm, liền ăn nốt chỗ cơm chiên còn lại.
Cá kho thơm tương, ăn lên tươi mới hàm hương.
thịt hầm hồng lượng, béo mà không ngán, hàm tiên hơi cay, rất đưa cơm.
Thịt bò xào hành mang theo hương hành nhàn nhạt, vị nùng thịt mềm, thơm cay, hương tiêu thơm nồng.
Thịt gà trân châu xào, ăn lên thơm nồng ngon miệng.
Trứng gà xào rau hẹ......
Chu Linh sợ cơm không đủ ăn, còn cố ý mang ra thêm một chậu cơm trắng.
Khách hàng còn chưa rời đi nhìn thấy bọn họ ăn ngon lành, đều có cảm giác lại đói bụng.
Không muốn bị thèm đến chảy nước miếng, nhóm khách hàng rốt cuộc đều rời khỏi tiệm.
Mà đám lính cứu hỏa kia, gió cuốn mây tan giải quyết hết đồ ăn trên bàn, buông chén, có loại cảm giác chưa bao giờ ăn đến thỏa mãn như bây giờ.
"Cửa hàng này thật là không thể chê, không riêng cháo mồng 8 tháng chạp ngon, cơm chiên cũng ăn ngon, làm đồ ăn càng mỹ vị!"
"Đúng vậy, lúc trước tôi đi khách sạn ăn tiệc cũng ra kém bàn đồ ăn này."
"Món thịt bò xào hành kia ăn ngon thật, thịt bò đặc biệt mềm."
"Tôi cảm thấy cá kho ăn ngon nhất, đặc biệt là da cá, thơm không chịu được!"
"Món gà mới ngon nhất, không giống mấy món gà trước kia tôi ăn, quá ngon."
"Tôi cảm giác mỗi món đều đặc biệt ngon."
"Được rồi, tính tiền đi về." Đội trưởng nhìn bọn họ vui vẻ khen, nhìn thời gian rồi nói.
Tính tiền, Chu Linh vốn chỉ thu tiền cơm chiên, đội trưởng lại không chịu, dù soa cũng nhát định muốn trả tiền đồ ăn.
Không lay chuyển được hắn, Chu Linh đi phòng bếp hỏi qua ý Nguyễn Miên Man, cuối cùng hai bên đều thối lui một bước, chỉ thu tiền nguyên liệu nấu ăn.
Bất quá, chờ bọn họ thanh toán xong, Chu Linh lại dựa theo ý tứ Nguyễn Miên Man, lấy rất nhiều món kho đóng gói chân không trong tiệm cho bọn hắn.
Chờ nhóm lính cứu hỏa rời đi, trong tiệm liền đóng cửa, Chu Linh quét tước cửa hàng xong liền về nhà, Nguyễn Miên Man một bên ngồi nghỉ ngơi, một bên xem di động.
【6** ngày: Cảm ơn bà chủ nhỏ tặng cháo mồng 8 tháng chạp, đặc biệt ngon! 】
【n**x: Cháo mồng 8 tháng chạp thực ấm dạ dày, uống xong, cả người cũng ấm, tâm cũng ấm, chúc bà chủ nhỏ ngày mồng tám tháng chạp vui vẻ, luôn luôn khỏe mạnh~】
【h**q: Ha ha ha, vốn dĩ quên hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, còn bị một đồng nghiệp lấy cháo bát bảo khoe khoang trước mặt, nói hắn có cháo mồng 8 tháng chạp ăn, kết quả chờ cơm hộp của tôi tới, mở ra cháo mồng 8 tháng chạp bà chủ nhỏ làm, cháo bát bảo trong tay hắn nháy mắt liền không thơm, cảm ơn bà chủ! 】
【k**l: Bà chủ nhỏ, tôi càng ngày càng yêu cô, quá ấm lòng, nếu tôi là đàn ông, khẳng định mặt dày mày dạn theo đuổi cô! 】
......
【o**6: Không chú ý tới trong tiệm hôm nay sẽ tặng cháo, còn cố ý đặt cháo mồng 8 tháng chạp ở nhà khác, kết quả cháo mồng 8 tháng chạp mua còn so ra kém cháo bà chủ tặng kèm. 】
【a**n: Cháo mồng 8 tháng chạp rất thơm ngọt, cảm ơn bà chủ nhỏ~】
Nguyễn Miên Man mỉm cười xem xong bình luận, đem cửa lớn khóa lại, mang theo cái đuôi nhỏ, Quả Quýt Nhỏ, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Hôm nay, chuyện chiêu đãi nhóm lính cứu hỏa, Nguyễn Miên Man vốn không để ở trong lòng, không nghĩ tới vài ngày sau, cư nhiên được lên kênh tin tức bản địa.
Mặc kệ là bài viết, hay là trên mục tin tức, bình luận thoạt nhìn đều rất ấm lòng.
Theo sau, còn có người bản địa nhìn đến tin tức cố ý tới trong tiệm ủng hộ sinh ý, kết quả nháy mắt bị mỹ vị trong tiệm bắt làm tù binh.
Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, cách nắm mới rất gần.
Cuối năm, các ngành các nghề đều bận rộn, cơm hộp trong tiệm trước sau như một đều rất khó đặt, khách hàng tới trong tiệm lại ít hơn một chút, gần đây Nguyễn Miên Man đều có thể tới hai giờ rưỡi, đúng giờ đóng cửa.
Không riêng khách hàng bận rộn, Tư Cảnh Lâm cũng bận rộn hơn, thời gian ôn tập cùng cô ít hơn rất nhiều.
Có anh làm bạn đã thành thói quen, Nguyễn Miên Man thấy vậy dứt khoát đóng cửa liền chuẩn bị một ít điểm tâm, trà chiều đi tới công ty của anh.
Cô vừa lại đây, lực chú ý của Tư Cảnh Lâm không thể không phân tán một ít lên trên người cô, hiệu suất công tác đều giảm xuống không ít, bất quá lúc sau nghĩ sớm làm xong việc liền cùng cô về nhà, hiệu suất lại một lần nữa tăng lên.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Xử lý xong phần văn kiện cuối cùng, Tư Cảnh Lâm đứng dậy đi đến sô pha, duỗi tay vuốt lại sợi tóc không nghe lời của người đang chuyên tâm đọc sách.
Nguyễn Miên Man ngửa đầu nhìn về phía anh: "Anh xong việc rồi?"
"Ừm, còn có một ít chuyện vụn vặt để trợ lý Tôn xử lý là được." Tư Cảnh Lâm nói, khom lưng giúp cô đem đồ vật thu thập lại, kéo cô từ trên sô pha đứng lên.
Trợ lý Tôn vừa tiến vào văn phòng, khóe miệng khẽ xị một chút, cảm thấy hắn quả thực quá khó khăn, mỗi ngày ăn cẩu lương thì thôi, hiện tại còn phải xử lý phần việc vốn không phải của hắn.
Tư Cảnh Lâm một tay xách theo túi sách của cô, một tay kia kéo cô rời đi, đi đến cạnh cửa, dặn dò trợ lý Tôn vài câu: "Thưởng cuối năm tăng thêm 20%."
"Cảm ơn Tư tổng!" Hai mắt trợ lý Tôn sáng ngời, tức khắc cảm thấy hắn có thể làm hết!
Nguyễn Miên Man chú ý tới biểu tình của trợ lý Tôn, tiến vào thang máy lại nhịn không được hỏi người bên cạnh: "Thưởng cuối năm của trợ lý Tôn được bao nhiêu ạ?"
Tư Cảnh Lâm đại khái nói một con số, Nguyễn Miên Man lập tức "Oa" một tiếng: "Nhiều như vậy!"
Tư Cảnh Lâm nhìn đến thấy vẻ mặt đáng yêu của cô, duỗi tay điểm chóp mũi cô nói: "Em có muốn không? Tới công ty anh làm việc đi. Anh cho em gấp đôi."
"Anh trả gấp đôi em cũng không tới làm." Nguyễn Miên Man nhăn cái mũi nói.
Hai người vui đùa vài câu, rất nhanh tới bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe.
Trên đường tới hẻm hồ Lô, Tư Cảnh Lâm hỏi cô: "Sắp tới tết, trong tiệm chuẩn bị khi nào nghỉ ngơi?"
"Dạ......" Nguyễn Miên Man suy nghĩ một chút, "Tới 26 bắt đầu nghỉ ngơi, sau đó chờ tới mùng 10 thì bắt đầu buôn bán."
Như vậy tính lên, cũng có mười lăm ngày nghỉ, tuy rằng Tư Cảnh Lâm cảm thấy cô có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một đoạn thời gian, bất quá cuối cùng vẫn là không quấy nhiễu quyết định của cô.
Khách hàng rất nhanh đã thấy thông báo của cửa hàng về thời gian nghỉ tết, trong lòng thực luyến tiếc.
Nhưng ăn tết, chính bọn họ cũng sẽ nghỉ ngơi, cho nên luyến tiếc thì luyến tiếc, cũng ngại đi nói cái gì khác.
Một ngày buôn bán cuối cùng của năm nay, Nguyễn Miên Man bị nhóm khách hàng thúc giục không tha ở bình luận, rốt cuộc khôi phục buôn bán cả ngày.
Giữa trưa còn đỡ, khách hàng chỉ so với ngày thường nhiều hơn một chút.