Chương 102: Giày múa màu đỏ (một)
Trước khi phát hiện ra là bị lừa, Cảnh Thù đã nghĩ sẽ có điện thoại mới nên rất rộng rãi ban thưởng điện thoại cũ cho Sơn Miêu, kết quả là lại nhận được một cái điện thoại đồ chơi.
Về tình về lý thì đã cho đi thứ gì, nếu đòi lại cũng không hay ho lắm.
Huống hồ con mèo ngốc kia hình như còn rất thích di động của hắn.
Sau này vẫn là Trình Tiểu Hoa hiểu lòng người, mua tặng Cảnh Thù một chiếc di động mới.
Lúc này Cảnh Thù mới hết ưu tư mà trở nên vui vẻ hơn.
Tuy rằng hiện giờ hắn không thiếu tiên, mua di động mới là chuyện đơn giản nhưng mà ảnh hưởng đến thể diện lắm nhá.
Trình Tiểu Hoa tặng hắn thì lại khác.
Với người ngoài, hắn có thể nói là vì bạn gái tặng di động, cho nên di động cũ mới cho người khác.
Như vậy cũng có thể lấp liếm chuyện bị lừa kia đi.
Đương nhiên, chuyện xấu hổ của Diêm La, nếu hắn không tự đề cập đến thì Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng sẽ không ngu ngốc đi phạm húy.
Nhất là Tôn Danh Dương, vì lấy lòng Cảnh Thù mà có mấy lần lượn vào trong trại giam trêu đùa Lý Quang Vinh.
Mỗi ngày tên Lý Quang Vinh kia đều gào thét có ma, có ma, yêu cầu đổi phòng giam.
Làm cho cảnh sát còn tưởng lão có vấn đề về thần kinh, đưa đến bệnh viện tâm thần kiểm tra, lại không phát hiện ra bệnh tật gì.
Cuối cùng thống nhất là thái độ của lão không tốt, sau khi phê bình giáo dục, thì tuyên bố nếu lão vẫn giữ thái độ đó thì sẽ không xin tăng hình phạt.
Lý Quang Vinh khổ không chỗ nói, chỉ có thể tiếp tục ở trong cái phòng giam có ma kia.
Thứ tư, là ngày nghỉ của Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù, cũng là ngày hẹn hò.
Địa điểm hẹn hò hôm nay là phòng KTV.
Trong phòng, âm nhạc khiến người ta thả lỏng, ngọn đèn biến ảo không ngừng, lúc thì giống như sao sáng, lúc lại giống như cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp.
Bầu không khí vô cùng tốt.
Nhưng mà Cảnh Thù có vẻ không vui, mặt đen lại, bộ dáng tức giận.
Trình Tiểu Hoa huých nhẹ Cảnh Thù: "Sao lại không vui thế? Không thích hẹn hò cùng em nữa à?"
Cũng đúng, ngày nào cũng gặp mặt nhau rồi thứ tư hàng tuần còn đi ra ngoài hẹn hò, bọn họ đã đi hết mấy chỗ hay ho ở thành phố Vọng Giang này rồi.
Ngay cả sở thú cũng đi hơn mười lần rồi cơ đấy.
"Không vui?" Cảnh Thù hừ lạnh một tiếng: "Hẹn hò hai người, lại còn mang theo hai cái kỳ đà, đương nhiên là ta không vui rồi! Ôi, ta nói này, con mèo ngu ngốc kia, ngươi đừng nghịch cái đèn nữa được không? Nhấp nháy làm mắt bản quân sắp hỏng rồi đấy!"
Đại khái là do ánh sáng ở đây hơi yếu nên Sơn Miêu không thấy vẻ mặt khó chịu của Cảnh Thù, vẫn còn vui vẻ mà nói: "Điện hạ, chị Tiểu Hoa, nói cho hai người biết nhé, đèn ở nơi này có hiệu ứng rất hay luôn.
Ấn một cái thì trên ghế ngồi sẽ sáng lên.
Ấn thêm cái nữa, đèn trong phòng sẽ biến thành hình tròn, giống như bánh donut.
Lại ấn thêm một cái nữa thì đèn sẽ không ngừng nhấp nháp, rất hay.
Điện hạ, ngài nhìn tôi làm gì? Ngài cũng muốn ấn thử sao?"
"Bản quân muốn ấn nổ đầu ngươi!"
Khó chịu từ bên này còn chưa được giải tỏa, bên kia lại truyền đến giọng hát của Tôn Danh Dương:
"Không hỏi em tại vì sao lại rơi lệ
Cũng không quan tâm trong lòng em còn có ai
Hãy để anh trao em những an ủi
Dù cho kết cục là hạnh phúc hay buồn đau
Vượt qua nghìn vạn núi sông
Trong trái tim anh em mãi luôn đẹp như thế..."*
Bài hát là ca khúc cũ của Trương Tín Triết, lời và giai điệu đều rất đẹp, đáng tiếc để cái giọng như lừa của Tôn Danh Dương hát, lại cảm thấy rất khẩn trương, làm người ta liên tưởng đến giọng hát của Chaien trong Doraemon :3
Trình Tiểu Hoa nghe mà thấy xấu hổ, nhưng vẫn có ý tốt giải thích: "Lão Tôn thất tình, tâm trạng mấy ngày nay rất kém nên em dẫn anh ý theo để giải sầu.
Còn về phần Sơn Miêu...!chúng ta đều ra ngoài chơi hết, bỏ em ấy lại một mình cũng không ổn đâu."
Mới nói hết câu thì giọng hát của Tôn Danh Dương lại đến: "Tình yêu của anh tựa như thủy triều, như thủy triều xô đẩy tình yêu của anh đến bên em, không ngừng đi theo, như cơn thủy triều vây quanh anh và em..."
Giọng ca của gã như có ma lực, không chỉ là cho tai của Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa ù ù mà còn làm cho tất cả lông trên đầu Sơn Miêu đều dựng thẳng hết lên.
Tôn Danh Dương cũng hồn nhiên không biết, hoàn toàn đắm chìm vào trong bài hát, vừa hát vừa khóc.
Hát xong, gã lau nước mắt, quay đầu hỏi: "Sao không ai vỗ tay thế?"
Vì thế, Trình Tiểu Hoa thức thời vỗ tay cổ vũ, Sơn Miêu cũng vô tay theo.
Chỉ có Cảnh Thù là khoanh tay lại, lạnh nhạt, thờ ơ, thực ra hắn không chửi người đã là nể tình lắm rồi.
Vỗ tay? Haha, đợi kiếp sau nhé!
Tôn Danh Dương lại hỏi: "Mấy người thấy nếu tôi hát tặng A Phòng bài này, A Phòng có hồi tâm chuyển ý không?"
Cảnh Thù cười lạnh: "Ngươi đi hát đi, bảo đảm cô ta sẽ cho ngươi ăn một phát cào, rồi đạp chết ngươi."
Tôn Danh Dương nhịn xuống ý định khóc to, nói: "Điện hạ, chuyện yêu đương của lão Tôn ta đã không dễ dàng gì, ngài có thể đừng phũ phàng vậy không?"
Cảnh Thù hừ lạnh: "Yêu đương? Lúc nào thế? Sao bản quân lại không biết?"
Tôn Danh Dương ngay lập tức òa khóc, cũng không biết có phải do đau lòng quá mức hay không mà ngay cả tôn ti trật tự cũng không thèm để ý, dám chỉ trích Cảnh Thù: "Điện hạ, ngài là nguời no không biết nỗi khổ của kẻ đói mà.
Ngài có người yêu thì cũng thôi đi, sao lại phải trêu cợt người khác như thế?"
Trình Tiểu Hoa lườm Cảnh Thù một cái, đưa ly đồ uống cho Tôn Danh Dương, an ủi nói: "Đừng khóc, điện hạ là khẩu xà tâm phật, không có ý chê cười gì anh đâu."
Sau một hồi hát rồi lại khóc, cổ họng Tôn Danh Dương có chút khô rát, nhận lấy ly đồ uống, ừng ực nuốt xuống bụng.
Sau khi uống xong, họng cũng dễ chịu hơn, tâm tình cũng được giải tỏa chút ít.
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Lão Tôn, rốt cuộc là anh thích A Phòng ở điểm nào thế? Thật ra trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, đổi người khác không phải tốt hơn sao?"
Trong trí nhớ của Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương có vẻ không đáng tin lắm.
Lúc mới quen, ngày nào gã cũng hô hào phản Thanh phục Minh.
Một ý định kéo dài hơn ba trăm năm, không hề để tâm đến chuyện tình yêu nam nữ.
Hình như là vào một ngày nào đó, gã đột nhiên được "khai sáng" bắt đầu theo đuổi A Phòng một cách cuồng nhiệt.
Sau đó là theo đuổi được một năm.
Hơn nữa, cho dù A Phòng cự tuyệt như nào, thậm chí đánh gã thì gã vẫn không chấp nhận sự thật, tiếp tục mặt dày theo đuổi.
Nếu không phải vì xảy ra chuyện của Cố Tiểu Đường, biết trong lòng A Phòng có người khác rồi thì có lẽ Tôn Danh Dương vẫn sẽ tặng quà cho A Phòng mỗi ngày, để lấy lòng cô ấy mất.
Tôn Danh Dương nói: "A Phòng rất đẹp!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Ngoài xinh đẹp ra thì không còn nguyên nhân nào khác à?"
Tôn Danh Dương suy nghĩ một lát, không hiểu hỏi lại: "Đàn ông tìm người yêu không phải đều xem mặt xem khả năng à? A Phòng rất đẹp, dáng người cũng tốt.
Có bạn gái như vậy, ra ngoài cũng nở mày nở mặt hơn mà? Vì sao mọi người đều dễ dàng tha thứ cho tính cách khó ưa của A Phòng? Vì sao mà nhiều quỷ sai, nhiều yêu tinh yêu thầm A Phòng như vậy? Còn không phải là vì A Phòng đẹp sao?"
Khóe môi Trình Tiểu Hoa co giật, mắt lơ đãng liếc ra cửa sổ trong suốt, sau khi sửng sốt, vội vàng nói: "Thích một người, có lẽ lúc đầu là vì bị vẻ ngoài thu hút.
Nhưng khẳng định là còn vì nguyên nhân khác nữa chứ.
Ví dụ như A Phòng rất trọng tình xưa nghĩa cũ, ví dụ như A Phòng rất tốt, lại ví dụ như A Phòng ăn mặc đẹp..."
Còn chưa nói xong đã bị Tôn Danh Dương ngắt lời: "A Phòng trọng tình nhưng cũng là người yêu cũ của cô ấy.
Liên quan gì đến tôi chứ?"
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, A Phòng mặc đầm màu đỏ, đi giày cao gót nhọn màu bạc đứng ở cửa, cười nhẹ: "Hóa ra ai đó còn chê tôi tính tình xấu.
Theo đuổi ta, hóa ra cũng vì muốn làm cho mình nở mày nở mặt.
Ha ha..."
Sắc mặt Tôn Danh Dương đột biến, vội vàng chạy ra đón: "A Phòng, trong này tiếng nhạc rất lớn, nhất định là em nghe nhầm.
Anh vừa mới nói là mặc kệ tính tình em tốt hay xấu, anh đều bao dung được.
Anh..."
Không đợi gã giải thích xong, A Phòng giơ chân đá một phát, làm Tôn Danh Dương ngã mạnh xuống bàn trà.
Dùng lực quá mạnh nên bàn trà bị va đập hỏng luôn.
"Họ Tôn, về sau thấy bà đây thì đi đường vòng, nếu không, gặp một lần đá một lần!"
Sau khi đe dọa, A Phòng quay đầu đi thẳng.
Tôn Danh Dương kêu lên như heo bị chọc tiết: "A Phòng, em nghe anh giải thích đã..."
Trình Tiểu Hoa bất lực vỗ trán: "Lão Tôn ơi, tôi cảm thấy sau này anh vẫn nên tránh gặp A Phòng thôi."
Tôn Danh Dương reo lên: "Tiểu Hoa, cô giúp tôi nghĩ cách đi!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Lão Tôn, tuy rằng quan hệ của chúng ta thân thiết hơn nhưng giờ tôi cảm thấy anh không xứng với A Phòng.
Cho nên..."
Con muốn làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nữa sao.
Tôn Danh Dương bị đả kích, không còn tâm trạng hát hò gì nữa.
Cả một buổi đều chỉ tự rót rượu tự uống, đợi đến lúc bọn họ rời khỏi KTV, gã đã say đến không biết trời biết đất gì nữa.
Cũng may có Sơn Miêu đi cùng, lúc này có thể làm cu li cõng Tôn Danh Dương.
Cảnh Thù nắm tay Trình Tiểu Hoa đi ở phía trước, nhỏ giọng nói: "Giờ vẫn còn sớm, lão Tôn đã say đến như thế, nếu không cứ để Sơn Miêu đưa về trước đi.
Hai người chúng ta đi xem phim đi? Gần đây có một bộ phim tình cảm đang rất hot, nghe nói rất cảm động đấy."
Nghĩ đến việc cả một ngày hôm nay Cảnh Thù đều rầu rĩ không vui, Trình Tiểu Hoa có chút băn khoăn, sau đó gật đầu đồng ý, dặn dò Sơn Miêu đưa Tôn Danh Dương về.
Sơn Miêu thành thật gật đầu: "Được, em đưa lão Tôn về xong sẽ quay lại tìm hai người!"
Cảnh Thù trừng mắt nhìn cậu: "Ngươi quay lại làm cái gì?"
Sơn Miêu cười ngốc: "Không phải nói gần đây đang chiếu một bộ phim tình cảm rất cảm động sao? Lão Tôn nói tôi nên xem phim tình cảm nhiều hơn, học hỏi xem yêu đương là như thế nào.
Điện hạ, chị Tiểu Hoa, hai người mua vé nhớ mua thêm một tấm cho em nhé, em đi nhanh lắm, sẽ trở lại ngay thôi!"
"Không, Manh Manh vẫn còn bé, em không cần sốt ruột..."
Nhưng mà Trình Tiểu Hoa nói xong, Sơn Miêu đã vội vã cõng Tôn Danh Dương đi.
Trong lòng chỉ nghĩ đi nhanh một chút, nếu không lại giống như lần trước.
Trình Tiểu Hoa xấu hổ cười với Cảnh Thù: "Em ý muốn xem thì chúng ta xem chung đi, coi như chúng ta trải nghiệm cảm giác bố mẹ đưa con đi xem phim hoạt hình trước."
Cảnh Thù nói: "Có bố mẹ nào đưa con đi xem phim tình cảm không?"
Vé xem phim là do Cảnh Thù đi mua, chọn hai ghế ngồi gần nhau, sau đó chọn một ghế ở chỗ tối nhất, xa nhất trong xó cho Sơn Miêu.
Phim điện ảnh này khá hay, kịch bản chặt chẽ, hình ảnh đẹp, kết thúc là hai người phải sinh ly tử biệt làm cho rất nhiều người khóc.
Ngay cả Trình Tiểu Hoa cũng cảm thấy có chút bi thương.
Đợi đến khi phim chiếu xong, đèn trong rạp được bật lên thì vẫn có vài người còn chưa hết oán trách.
Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù đi ra cửa đợi mãi mà vẫn không thấy Sơn Miêu đâu.
Về nhà thì thấy Sơn Miêu đang nằm trong ở ghế trong xó mà say ngủ.
Bởi vì vị trí quá khuất nên đến cả dì dọn vệ sinh cũng không phát hiện ra cậu.
Trình Tiểu Hoa gọi Sơn Miêu dậy, cậu còn nhìn quanh, vẻ mặt ngây ngốc: "Mọi người đi đâu hết rồi? Sao phim không chiếu nữa?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Đã chiếu xong rồi, đương nhiên là người ta đi về hết.
Phim này rất hay, sao em lại ngủ được chứ?"
Sơn Miêu nói: "Hay thì có hay, nhưng nhân vật trong phim thật lạ, anh thích em, em cũng thích anh, thích thì nên giao phối, rồi sinh con.
Sao lại cứ phải anh đoán xem em nghĩ gì, em lại đoán xem anh nghĩ gì.
Đoán đi đoán lại, đoán đến mức làm đều em quay quay, cho nên, không cẩn thận ngủ quên luôn..."
Trình Tiểu Hoa muốn giải thích, lại thấy không biết nên giải thích từ đâu.
Cảnh Thù lại cười haha, tay vỗ mạnh lên bả vai Sơn Miêu, khen ngợi: "Thật ra Sơn Miêu nói cũng khá đúng, ta cũng cảm thấy phim này thật đáng ghét.
Nên giao phối nên sinh con.
Hoa Hoa, em thấy đúng không?"
Trình Tiểu Hoa lườm trắng mắt: "Đúng cái đầu nhà anh!"
Sau khi đi ra khỏi rạp, Sơn Miêu lại đi mua bỏng, vừa ăn vừa đi theo sau Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù, giống như người hầu.
Vì tham ăn mà không để ý đường đi, người trong rạp khá đông nên va phải người ta.
Với cái sức lực của Sơn Miêu, thì bị người ta đụng vào cũng chỉ như bị lông chim đánh lên người.
Nhưng đối phương thì thê thảm hơn, ngã trên đất, kêu ối á.
Sơn Miêu là một đứa trẻ ngoan, thấy mình đụng ngã người ta, ngay lập tức dìu đối phương đứng lên, còn quan tâm hỏi: "Chị ơi, chị không sao chứ? Em xin lỗi ạ."
Người phụ nữ bị va ngã năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng vì được chăm sóc tốt, cộng thêm lớp trang điểm kì, nhìn chỉ thấy giống hơn ba mươi một chút cho nên Sơn Miêu mới gọi là chị.
Phụ nữ ấy mà đều thích trẻ, nhất là thấy một đứa nhóc đẹp trai lại nói chuyện lễ phép như Sơn Miêu thì càng thêm có hảo cảm.
"Không sao, là do chị mải xem đồng hồ, không để ý đường." Quý phụ xinh đẹp nói xong thì lùi lại, gật đầu chào Sơn Miêu rồi rời khỏi.
Sơn Miêu nhìn theo hướng cô ấy rời đi, ánh mắt hơi thay đổi, nói với Trình Tiểu Hoa: "Chị Tiểu Hoa, chị có cảm nhận được không?"
Trình Tiểu Hoa gật đầu: "Được, âm khí trên người cô ấy quá nặng, ấn đường cũng bị mây đen che phủ, chắc là bị vong hồn ám."
Giữa đêm mười hai giờ, là thời điểm mà âm khí mạnh nhất trong ngày.
Rất nhiều thứ vào ban ngày không thể xuất hiện đến lúc này đều bắt đầu rục rịch.
Hoa viên Kim Sắc là khu dân cư xa hoa nhất ở thành phố Vọng Giang.
Cư dân ở đây đều là những người có điều kiện kinh tế cao.
Trong căn phòng ngủ được trang trí tinh tế, kết hợp cả phong cách Trung Quốc hiện đại và phong cách cổ điện.
Giữa phòng ngủ, trên giường gỗ lim có hai người đang ngủ say, đó là nam nữ chủ nhân.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ xuất hiện một đôi giày múa màu đỏ, đôi giày rất tinh xảo, tơ tằm màu đỏ thẫm được dùng làm mặt dày, bên cạnh bao một vòng da mềm, vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.
Trên giày còn được đính một vòng trân châu, trong bóng đêm càng lóe sáng hơn.
Lúc này, đôi dày màu đỏ từng bước một đi đến gần giường, vì đế giày mềm nên lúc đi không hề phát ra tiếng động gì cả.
Đúng vậy, là đôi giày tự đi, không có chân, cũng không hề có người.
Đôi giày trống trơn giống như bị thứ gì đó khống chế, sau một lát nghỉ chân bên giường thì chậm rãi bò lên bên gối của nữ chủ nhân.
Mà người trên giường, vẫn ngủ say như trước, không hay biết gì.
Nhưng rèm cửa sổ thuê hoa rất đẹp kia, không hề có gió mà lại bắt đầu lay động...
Sáng ngày hôm sau, lúc nữ chủ nhân mơ màng tỉnh giấc, duỗi tay tìm di động muốn xem đã mấy giờ rồi thì lại chạm phải đôi giày múa màu đỏ trước.
Đợi đến lúc nhìn rõ đồ vật đang cầm, cảm giác buồn ngủ biến mất ngay lập tức, cô vội đẩy người đàn ông: "Ông xã, trong phòng chúng ta thật sự có ma! Anh mau tỉnh lại, mau lên!"
Người đàn ông cả kinh, ngồi bật dậy: "Lại sao thế?"
Người phụ nữ chìa đôi giày ra: "Giày này, giày này tự dưng xuất hiện ở đầu giường em!"
Người đàn ông thở dài: "Đây không phải là giày Khả Khả đi lúc nhỏ sao? Hôm qua lúc em và Khả Khả sửa sang lại đồ đạc mới tìm thấy.
Nhất định là em đặt ở đầu giường mà quên mất, đừng nghĩ lung tung nữa!"
Người phụ nữ nói: "Em nhớ rất rõ, tối qua sau khi cùng Khả Khả dọn dẹp đồ đạc để cất lại đôi giày vào trong tủ, sao lại có ở đây được?"
Người đàn ông nhìn vợ, sau một lát rối rắm thì mở miệng nói: "A Mai, hay là không nay anh không đi làm, cùng em đi bệnh viện nhé?"
Người phụ nữ ngẩn ra: "Đi bệnh viện làm cái gì?"
Người đàn ông nói: "Gần đây trí nhớ của em có vấn đề, hôm nay là giày, hôm trước là quên đóng vòi nước trong bếp, làm cả sàn đều hỏng.
Còn những thứ trước kia..."