Chương 107: Giày múa màu đỏ 6
Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, là người duy nhất xuất hiện trong phòng vào thời điểm người bị hại xảy ra chuyện, cô bé bị cảnh sát đưa về cục.
Sau khi đến cục cảnh sát, không biết có phải do bị dọa sợ hay không, cô bé bắt đầu khóc.
Cho dù cảnh sát hỏi gì cũng không trả lời.
Cứ khóc mãi, khóc mệt thì nằm sấp ở trên bàn ngủ.
Cảnh sát lấy được dấu vân tay trên hung khí, kinh ngạc nhận ra dấu vân tay đó là của cô bé kia.
Cô bé đã tỉnh, hỏi vài lần thì thút tha thút thít nói: "Chú xấu! Muốn bắt nạt cháu, cháu, cháu sợ hãi.
Cho nên...!Cháu không phải cố ý, các chú đừng nói cho mẹ cháu biết.
Cháu sợ mẹ đánh lắm."
Nghe vậy, cảnh sát đã hiểu được chút ít.
Từ trong lời nói của cô bé này có thể phỏng đoán rằng, viện trưởng Bành kia hẳn là muốn động tay động chân làm việc xấu, nên dưới tình thế cấp bách cô bé mới dùng dao làm ông ta bị thương.
Nhưng cũng không thể chỉ nghe lời nói của một bên, kết luận thế nào thì còn phải chờ điều tra kĩ càng đã.
Bây giờ viện trưởng Bành vẫn còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm về tính mạng nên không thể nào đối chất được.
Mặt khác, còn phải điều tra xem người giám hộ của cô bé này ở đâu.
Ngoài những lời trên, cô bé không hề nói thêm gì nữa.
Lúc hỏi mà tỏ chút thái độ không kiên nhẫn, nóng nảy là sẽ khóc cho xem.
Nếu như là người bị tình nghi, cảnh sát còn có thể tiến hành thẩm vấn.
Nhưng đứa trẻ này còn chưa đến mười tuổi, sao có thể thẩm vấn được?
Hết cách, cảnh sát đành phải chụp hình cô bé lại, đi đến các trường học để điều tra.
Nhìn cách ăn mặc của cô bé cũng khá tốt, chắc là nhà ở thành phố rồi? Nhưng Vương Manh Manh lại học ở thành phố Yến Vân, cho dù tra hết cả Vọng Giang cũng không tra ra được.
Nhà họ Vương tìm không thấy Vương Manh Manh thì đã lo đến sắp phát điên rồi, mãi đến lúc này, Cảnh Thù mới nói: "Nếu không thì báo cảnh sát đi.
Nhiều người tìm cũng dễ hơn."
Lúc này cô Vương mới vỗ đầu một cái, trách mình hồ đồ, sao không nghĩ ra nhỉ? Cô chỉ cảm thấy nếu là tà linh thì có sự hỗ trợ của thầy pháp thì tốt hơn.
Lại không biết rằng "thầy pháp" không giỏi tìm người.
Lúc này, di động của Trình Tiểu Hoa cũng nhận được nhắc nhở: [Lời nhắc nhở ấm áp từ Địa phủ Tư: Nhiệm vụ của ngài sẽ hết hạn trong bốn mươi tiếng nữa, xin mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tránh nhiệm vụ bị thất bại!]
"Đm!" Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà chửi bậy.
Hệ thống đánh giá nhiệm vụ lần này có độ khó thấp nên chỉ cho cô bốn ngày để hoàn thành nhiệm vụ.
Cảnh Thù nói: "Việc này có liên quan đến bên kia, em cứ qua đó canh chừng đi.
Nhà họ Vương có ta lo, em cứ quan tâm đến mẹ con Lâm Mai là được, nhất là phải chú ý Phương Khả Khả nhiều vào."
Có Cảnh Thù lo bên này, Trình Tiểu Hoa cũng cảm thấy an tâm, sau khi nói với cô Vương thì rời khỏi đây.
Ngày hôm này là một ngày cực kì bất an đối với Phương Khả Khả.
Từ sáng sớm, cô ta không ngừng nhận được tin nhắn nhắc đi hẹn hò của Đoàn Kiệt.
Sau khi gửi vài tin mà không thấy trả lời, Đoàn Kiệt gọi điện tới.
Phương Khả Khả cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm, nhận điện thoại của Đoàn Kiệt: "Tôi không muốn đi khách sạn.
Cứ gặp ở phòng anh đi."
Đoàn Kiệt cười: "Chỗ anh thuê phòng điều kiện không tốt lắm, chỉ sợ sẽ làm cho trải nghiệm lần đầu của em không tốt đẹp thôi."
"Không sao, tôi không để ý."
Dứt lời, Phương Khả Khả cúp điện thoại, đi rửa mặt rồi xách túi đi ra ngoài.
Nơi Đoàn Kiệt thuê phòng ở là một chỗ cho thuê ở xóm nhỏ trong thành phố.
Tiền thuê nhà so với chung cư nhỏ thì không rẻ lắm, nhưng gần đường cái nên số người thuê khá nhiều.
Ở đây có đủ loại người, nên hoàn cảnh cũng không tốt lắm.
Phương Khả Khả trang điểm càng nhẹ.
Mái tóc dài búi thành kiểu tóc mà các bà thím hay búi, mặc một bộ đồ rộng rãi, không hề lộ dáng người.
Trên mặt không có chút son phấn nào, khuôn mặt có vẻ bình thản hơn nhiều.
Hơn nữa lại có kính râm, mũ che đi, không ai chú ý cả.
Gõ cửa, Đoàn Kiệt cười, mở cửa đón Phương Khả Khả vào.
Cửa vừa đóng lại, gã đã sốt ruột đến mức muốn nhào đến, Phương Khả Khả đẩy gã, sẵng giọng nói: "Lần đầu tiên của người ta, anh cứ định như vậy sao? Rất mất tình thú?"
Đoàn Kiệt hôn một cái lên mặt cô ta: "Tình thú? Em muốn thế nào nào?"
Phương Khả Khả nói: "Anh hôi quá, đi tắm trước đi."
Đoàn Kiệt nói: "Tối hôm qua anh đã tắm rồi, sao có thể hôi được chứ?"
"Anh cũng nói là tối qua mà.
Mau đi tắm đi, không sạch không thơm thì đừng mơ đụng vào người em!"
Lúc này Đoàn Kiệt đã tinh trùng lên não từ lâu, đâu còn nghĩ được gì sâu xa, chạy như điên vào toilet tắm rửa.
Vừa tắm vừa gọi: "Em yêu, em có muốn vào tắm cùng anh không?"
"Không cần, em tắm rồi."
Thời gian tắm của nam giới vốn dĩ đã nhanh hơn so với nữ giới, nhất là trong tình huống như vậy, Đoàn Kiệt chỉ mất ba phút là đã tắm xong, trên người không mặc gì cả, chỉ đi đôi dép lê, trần trùng trục đi ra khỏi toilet.
Phương Khả Khả đưa cho gã một ly rượu nho, cô ta cười ngại ngùng: "Anh Kiệt, em xem phim thấy họ đều uống một chút rượu trước.
Nào, em mời anh một ly."
Đoàn Kiệt nhận lấy ly, hỏi: "Em chuẩn bị rượu từ lúc nào thế?"
Phương Khả Khả nói: "Mua trên đường tới đây thôi.
Anh Kiệt, nếu như không nhờ anh thì em cũng không được như giờ.
Anh yên tâm, sau này em giàu có nhất định sẽ không quên anh, hai chúng ta sẽ tốt hơn."
"Chỉ cần em theo anh, đời này anh hứa sẽ đối xử tốt với em!" Đoàn Kiệt một hơi uống hết ly rượu, thấy Phương Khả Khả cũng đã uống hết, Đoàn Kiệt đặt hai cái ly xuống bàn, kéo Phương Khả Khả vào lòng, mặt sán lại gần.
Phương Khả Khả vội lấy tay chặn gã lại: "Vội cái gì? Hôm nay em không đi đâu, ở cùng anh cả ngày được chưa? Chúng ta nói chuyện trước đi..."
"Làm xong rồi nói!" Đoàn Kiệt không hôn được lên mặt cô ta thì kéo tay cô tay lên hôn, nhưng không biết vì sao, trong lòng thì muốn, vừa rồi còn lửa dục khó nhịn mà giờ phút này lại thấy có chút mệt mỏi rã rời, ngay cả "tiểu đệ" cũng uể oải.
Phương Khả Khả vẫn còn cố tìm đề tài: "Anh Kiệt, anh tính sau này như nào? Ít nhất phải có công việc ổn định, có thành tựu thì em mới có thể dẫn anh ra mắt cha mẹ em chứ.
Bây giờ anh như thế này, hai người họ nhất định sẽ không cho phép em hẹn hò với anh đâu."
"Sao phải phí tâm như thế? Chúng ta cứ gạo nấu thành cơm, bọn họ không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Nếu vẫn không được, em cứ mang thai đi, chẳng lẽ bọn họ lại còn bắt em phá thai? Đến lúc đó nhất định sẽ xin anh chịu trách nhiệm với anh cho mà xem!" Lúc nói chuyện, Đoàn Kiệt cảm thấy choáng váng nên lắc lắc đầu theo bản năng.
Phương Khả Khả cũng thừa lúc gã không để ý mà chui khỏi lòng gã.
Mãi đến lúc này Đoàn Kiệt mới nhận ra có chuyện không bình thường.
Gã nhìn ly rượu: "Cô, cô bỏ thuốc?"
Phương Khả Khả lùi mấy bước, sắc mặt hoảng loạn: "Đoàn Kiệt, là do anh ép tôi! Tôi cũng không muốn vậy, anh buông ta thôi đi, được không, nể đoạn tình cảm trước đây của chúng ta mà tha cho tôi đi!"
Đoàn Kiệt thoáng chút giận dữ, sau đó lại ra vẻ đáng thương: "Không, anh không ép em.
Chỉ là anh quá yêu em, nếu thật sự em không muốn ở bên anh, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em...!Những lời hung ác trước kia, chỉ là nhất thời, chứ không thật sự muốn làm vậy..."
Gã lung lay đứng dậy, nghĩ muốn nhào qua bắt lấy Phương Khả Khả.
Nhưng Phương Khả Khả nhanh nhẹn tránh thoát được, ngược lại chính gã lại ngã xuống đất.
Phương Khả Khả thấy gã không đứng dậy được, sắc mặt chậm rãi bình tĩnh lại: "Con giun xéo lắm cũng quằn.
Dù sao chuyện vi phạm pháp luật tôi cũng đã làm một lần rồi, cũng không ngại làm thêm một lần nữa đâu.
Nói yêu tôi? Anh yêu tiền tài của nhà họ Phương thì có!"
"Vương Hiểu Linh, cô, cô thật nham hiểm..." Sau khi nói xong câu đó, Đoàn Kiệt nằm rạp trên mặt đất, không còn đụng đậy.
Phương Khả Khả chưa dám tới gần gã ngay, cầm lấy chổi đặt gần cửa chọc vào gã, thấy gã không phải ứng.
Phương Khả Khả vẫn lo lắng, chờ một lát, sau khi xác định được thuốc có tác dụng, gã đã hôn mê thì đi đến lôi hắn về trên giường.
Cô ta dọn dẹp căn phòng, chủ yếu là xóa dấu vết của mình.
Sau đó lấy trong túi ra một con dao, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã đàn ông trên giường.
Gã đàn ông này đã bị cô ta chuốc thuốc mê, chỉ cần cắt cổ tay, để máu gã chảy như sông, gã sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô ta.
Cô ta đã suy nghĩ thật lâu, chỉ cần ngụy trang thành hiện trường tự sát, cảnh sát sẽ không thể điều tra ra là do cô ta làm được.
Dù sao, Đoàn Kiệt chỉ là tên chơi bời lêu lổng đến từ vùng khác, còn cô ta là dân thành phố, sinh viên đại học, gia thế tốt, lại xinh đẹp.
Không ai sẽ phát hiện ra mối quan hệ giữa cô ta và gã được.
Đặc biệt nhất là, Đoàn Kiệt không hề có bạn bè, cũng không có ai biết chuyện giữa hai người bọn họ.
Còn bản thân cô ta thì người nhà, bạn học đều không biết đến sự tồn tại của Đoàn Kiệt.
Chỉ cần gã chết, mọi chuyện sẽ tốt hơn!
Trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng tay cầm dao lại không ngừng run rẩy, lần đầu tiên giết người, cô ta cũng rất sợ hãi.
"Đừng sợ! Đừng sợ! Tên cặn bã này chết chưa hết tội!"
Phương Khả Khả ngoan tuyệt, một tay nắm lấy cổ tay Đoàn Kiệt, một tay cầm dao nhắm ngay vị trí cổ tay, đang muốn cắt mạnh một nhát thì nghe thấy một giọng nói thanh thúy truyền đến từ phía sau: "Nghĩ cho kỹ, cô thật sự muốn làm tội phạm giết người sao?"
Phương Khả Khả kinh hãi, đột nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái tầm tuổi mình, không biết từ lúc nào đã đứng ở trong phòng.
"Cô, cô là ai?" Cô ta hỏi, chĩa mũi dao về phía người mới tới.
Trình Tiểu Hoa cười: "Tôi tên Trình Tiểu Hoa, mới gặp cô hôm trước.
Sao, quên rồi à?"
Phương Khả Khả nhớ lại, quả thật đã từng thấy cô gái này ở trong nhà mình.
Nhưng hiện giờ, cô ta nhìn thấy cửa sổ vẫn đóng, cửa chính cũng đang khóa trong, hơn nữa đây là tầng ba.
---
Trời, em gái "Phương Khả Khả" này suy nghĩ thật đơn giản, tưởng cắt cổ tay mà dễ à, các chú cảnh sát sẽ phát hiện ra trong máu, hoặc nội tạng của thằng cha này có tồn dư thuốc mê J) toang, ai tự tử lại còn phải uống thuốc mê cơ chứ
Hôm nay em đã có ý định drop truyện L