Chương 108: Giày múa màu đỏ 7
Phương Khả Khả hỏi: "Cô, cô vào đây bằng cách nào?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Tôi vào đây bằng cách nào không quan trọng.
Quan trọng là cô nghĩ đi khỏi đây như thế nào? Tự mình đi hay là bị cảnh sát áp giải đi?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì, đây là nhà bạn tôi, sao cô lại tự ý xông vào? Chẳng lẽ mẹ tôi phái cô đi theo dõi tôi?" Phương Khả Khả bắt đầu giả ngây giả ngô nhưng trong lòng vẫn vô cùng cảnh giác.
Thậm chí còn bình tĩnh tính toàn, nếu như mình ra tay với cô gái này thì có bao nhiêu phần thắng.
Trình Tiểu Hoa đoán được ý của cô ta, nói: "Cô muốn giết cả tôi sao?"
Phương Khả Khả biết không thể giết người thêm lần nữa.
Đối phương không bị cô ta hạ thuốc mê, nếu ra tay sẽ tạo ra kinh động lớn, khó tránh khỏi việc bị hàng xóm nghi ngờ.
Phương Khả Khả thu dao về, trấn định nói: "Cô nói bậy bạ cái gì thế hả?"
Trình Tiểu Hoa chỉ cười, mở cửa rồi đi ngay.
Phương Khả Khả ở trong phòng sững sờ một lát, đem dao ném qua một bên rồi cũng vội vàng rời khỏi.
Có người nhìn thấy, nếu tiếp tục hành hung thì không sáng suốt chút nào.
Vương Hiểu Linh – rõ ràng cô ta tên Phương Khả Khả, tại sao Đoàn Kiệt lại gọi như thế? Đây là uy hiếp sao?
Trình Tiểu Hoa cảm thấy mình đã lờ mờ đoán được cái gì đó rồi nên cô lại đến nhà Lâm Mai lần nữa.
Bên cô Vương vừa báo cảnh sát thì ở cục cảnh sát đã ngay lập tức có tin báo về, nói hiện giờ Vương Manh Manh đang ở đại đội trinh sát hình sự, muốn bọn họ đến đó nhận diện.
Khi Cảnh Thù, Sơn Miêu và cô Vương đến đó thì đã là chạng vạng.
Dường như Vương Manh Manh rất mệt nên đã nằm ở giường xếp của cảnh sát trực ban mà ngủ.
Cả người được đắp một cái áo khoác của cảnh sát chỉ lộ mỗi đôi giày múa màu đỏ trên chân.
Cô Vương vừa thấy Vương Manh Manh thì ngay lập tức chạy đến ôm con, gọi mấy câu mà không thấy cô bé tỉnh.
Cảnh Thù liếc Vương Manh Manh một cái, nhỏ giọng nói: "Nhóc con này quá mệt nên ngủ say thôi, không có việc gì đâu."
Sơn Miêu vội vàng tiến đến cởi giày trên chân Vương Manh Manh ra, Vương Manh Manh lẩm nhẩm một tiếng nhưng vẫn chưa tỉnh.
Lúc đưa giày cho Cảnh Thù, Sơn Miêu lấy làm lạ hỏi: "Giày rất bình thường, không hề có gì khác lạ cả."
Cảnh Thù nói: "Có, rất nhẹ, hơn nữa, giày này và thứ kia đã dung hợp nhau cho nên ngươi không phát hiện ra được."
Sơn Miêu gãi đầu, trong lòng thì tự trách mình vẫn còn kém cỏi, bằng không Manh Manh đã không phải chịu khổ rồi.
Cảnh sát hỏi cô Vương: "Nhận ra chứ? Khẳng định cô bé này chính là người cô muốn tìm?"
Cô Vương ôm con vào trong lòng, gật đầu: "Đúng vậy, đây là con gái tôi.
Đồng chí cảnh sát, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?"
Cảnh sát nói: "Không thể.
Đầu tiên, phải đợi cô bé này tỉnh, xác nhận cô là mẹ của cô bé đã.
Sau đó, cô bé này làm người khác bị thương.
Tuy rằng bên phía bệnh viện đã thông báo là người kia không chết nhưng giờ vẫn đang ở trong phòng ICU."
Cô Vương nghe vậy vô cùng chấn động, liên tục hỏi: "Cái gì? Làm người khác bị thương? Con gái tôi làm sao có thể làm người khác bị thương được? Người bị thương là ai?"
Đúng lúc này, trong mơ, Vương Manh Manh dịch người, cảnh phục đắp trên người rơi xuống, trên quần lụa mỏng màu trắng có vài chỗ dính máu, màu máu đỏ tươi cực kì chói mắt.
Cô Vương lo lắng con mình bị thương, còn chưa kiểm tra xong thì cảnh sát đã nói:
"Cô bé không bị thương, bị thương là người khác.
Theo lời đứa bé này nói thì đối phương muốn dâm ô nó, cho nên dưới tình huống cấp bách mới cầm dao đâm người khác bị thương.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, không phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng dù thế nào cũng là gây thương tích cho người khác nên tiền thuốc men vẫn phải chịu.
Về phần có phải dâm ô hay không, cô cần truy cứu trách nhiệm pháp luật hay không thì phải để có kết quả điều tra rồi nói sau."
"Dâm ô? Tên khốn nạn nào? Tôi giết hắn!" Sơn Miêu nghe vậy thì vô cùng tức giận, xắn tay áo lên muốn đi đánh người.
Cảnh Thù giữ cậu lại, đưa giày trên tay ra, quơ quơ trước mặt cậu: "Hiểu rõ rồi nói!"
Vốn Lâm Mai đã đi ra ngoài, nhận được điện thoại của Trình Tiểu Hoa thì vội vàng trở về.
Hiện giờ, nếu trong nhà không có người khác thì Lâm Mai cũng không muốn ở.
"Cô Trình, cô có cách giải quyết chuyện này không? Nếu không có thì tôi đành bán căn nhà này đi." Bởi vì đã hai đêm trôi qua mà chưa thấy Trình Tiểu Hoa có hành động động gì nên Lâm Mai tưởng rằng cô không thể giải quyết chuyện này.
Trình Tiểu Hoa đứng cạnh sô pha, nhìn những bức ảnh treo trên tường.
Trong ảnh chụp lại quá trình trưởng thành của Phương Khả Khả: đi giày múa màu đỏ, ở trên sân khấu, học bơi bị sặc nước, cả nhà vui vẻ khi đi du lịch nước ngoài...!Từng tấm ảnh lưu giữ những kỉ niệm vĩnh hằng.
Trình Tiểu Hoa chỉ Phương Khả Khả trong ảnh, hỏi: "Hồi nhỏ con gái cô mắt một mí mà? Sao giờ lại thành mắt hai mí rồi?"
Lâm Mai nói: "Tôi và cha nó đều mắt một mí, Khả Khả cũng được di truyền như vậy.
Sau này con bé lớn liền, luôn nói rằng mắt một mí rất xấu nên đi phẫu thuật thành hai mí."
Trình Tiểu Hoa nói: "Ngoài sửa mí mắt thì còn đi thẩm mỹ những gì nữa?"
Sau một chút do dự, Lâm Mai nói: "Còn từng sửa mũi, cằm, làm vào kì nghỉ hè năm trước.
Con lớn rồi cũng to gan hơn, nói là đi tham gia trại hè, ai ngờ đâu là đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Nếu tôi biết được từ đầu thì nhất định không đồng ý.
Nhưng nó đã chỉnh xong rồi, người làm mẹ như tôi ngoài đau lòng, mắng vài câu thì cũng không còn cách nào nữa."
Hai người đang nói chuyện thì Phương Khả Khả trở về.
Tâm trạng của Phương Khả Khả không tốt, thêm chuyện chờ Đoàn Kiệt tỉnh lại thì phải nói như thế nào càng làm cho cô ta đau đầu hơn.
Vốn muốn về nhà mong được ngủ một giấc thật ngon thì lại thấy Trình Tiểu Hoa đang ở phòng khách, hơn nữa còn giống như vừa nói gì với mẹ mình, sắc mặt Phương Khả Khả càng trầm.
"Rốt cuộc cô là loại gì? Sao cứ đến nhà tôi thế?"
Lâm Mai trừng Phương Khả Khả: "Khả Khả, không được mất lịch sự với khách như thế! Cô Trình đến là để giúp chúng ta trừ tà, là khách của mẹ đấy!"
Sau đó cười ái ngại với Trình Tiểu Hoa, nói: "Cô Trình, con gái của tôi bị chiều hư, mong cô đừng so đo với nó."
Trình Tiểu Hoa không nói gì, quét mắt nhìn Phương Khả Khả rồi thôi.
Rõ ràng ánh mắt kia rất lạnh nhạt, không hề mang theo cảm xúc hay biểu cảm.
Nhưng mà trong lòng Phương Khả Khả lại đột nhiên căng thẳng, không hiểu sao có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả.
Cô ta hoảng hoảng hốt hốt trở về phòng mình.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trình Tiểu Hoa vang lên, là Cảnh Thù gọi.
Đầu tiên là nói đã tìm được Vương Manh Manh, sau đó thì kể lại cho cô nghe về chuyện ở cục cảnh sát.
"Em đang ở nhà của Lâm Mai, anh mang giày qua cho em đi.
Cũng đến lúc vật về với chủ cũ."
Sau khi vào phòng, Phương Khả Khả lại vội vàng đi ra.
Mấy ngày nay vì phải tính kế loại trừ Đoàn Kiệt, cô ta đã hai đêm không ngủ ngon.
Vốn nghĩ muốn về nhà ngủ bù, nhưng chỉ cần nghĩ đến Trình Tiểu Hoa đang ngồi ngoài phòng khách, không biết đang nói gì với mẹ, Phương Khả Khả cảm thấy không thể nào ngủ nổi.
Cô ta ghé vào trên khung cửa muốn nghe xem hai người nói chuyện gì, nhưng nghe một lúc thì chỉ thấy chỉ là tán gẫu chuyện linh tinh mà thôi, giống như không hề nhắc gì đến chuyện lúc trước.
Cô ta nghĩ: Cho dù ả có đi cáo trạng, cùng lắm chỉ nói rằng mình có một gã người yêu không ra gì.
Những chuyện khác thì ả không thể biết được.
Hiện giờ, chuyện quan trọng là giải quyết Đoàn Kiệt kia, nếu không được thì phải đi theo gã.
Càng nghĩ càng mệt, đừng nói đến việc đi ngủ, đến nằm Phương Khả Khả cũng không nằm xuống được.
Điện thoại nhận được tin nhắn chất vấn của Đoàn Kiệt, gã muốn gặp cô ta.
Phương Khả Khả bị ép, chỉ có thể lấy túi ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lâm Mai thấy con gái muốn đi ra ngoài thì nói: "Khả Khả, trời sắp tối rồi, con còn muốn đi đâu nữa?"
Không đợi Phương Khả Khả biên ra một câu nói dối, Trình Tiểu Hoa mở miệng nói: "Hôm nay cô đừng đi ra ngoài, ở đây có việc cần cô."
Trong lòng Phương Khả Khả bất an, hoảng loạn: "Làm cái gì? Cô đừng có giả thần giả quỷ.
Mẹ, mẹ muốn tìm người trừ tà thì tìm người đáng tin một chút, người phụ nữ này rất giống mấy kẻ buôn thần bán thánh, mẹ mau đuổi cô ta đi!"
Trình Tiểu Hoa cười nhẹ: "Tôi có phải buôn thần bán thánh hay không, một lát nữa cô sẽ biết thôi."
Tuy rằng Lâm Mai chưa thấy Trình Tiểu Hoa thể hiện khả năng thật sự nhưng người này ở nhà cô hai tối, quả thật không hề có chuyện ma quái gì nên vẫn khá tin tưởng vào năng lực của Tiểu Hoa nên trách cứ con gái: "Khả Khả, sao con ăn nói vô lễ thế? Mẹ đã nói với con rồi, cô Trình là do mẹ mời đến, con phải lễ phép chút đi."
Lại hỏi Trình Tiểu Hoa: "Cô Trình, rốt cuộc là con gái tôi cần ở nhà vì chuyện gì?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Bây giờ chưa tiện, một lát nữa hai người sẽ biết thôi."
Phương Khả Khả lại mặc kệ, nói: "Cô muốn ép tôi phải ở nhà? Hừ, cô nghĩ cô là ai hả!"
Nói xong thì ngay lập tức đi đến cửa chính, vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì bàn tay bị Trình Tiểu Hoa giữ lại: "Tôi đã nói rồi, cô không được đi, dù thế nào cô cũng không thể đi ra khỏi cánh cửa này."
Phương Khả Khả muốn giằng tay ra, nhưng sức Trình Tiểu Hoa bây giờ đâu phải một cô gái bình thường như cô ta có thể giằng ra được? Chẳng những không thể hất tay ra mà còn cảm thấy tay cô bóp càng chặt, xương cốt có chút đau.
Lâm Mai cũng nhận ra chỗ không đúng, khuyên nhủ: "Có việc gì thì bình tĩnh nói, cô Trình đừng động thủ."
Trình Tiểu Hoa mỉm cười buông tay ra, lại hỏi Phương Khả Khả: "Còn muốn đi nữa không?"
Hai mẹ con đều ngồi xuống sô pha, Lâm Mai che chở cho con gái mình, nhìn Trình Tiểu Hoa với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cô cũng không ngốc, tất nhiên nhận ra là giờ mẹ con cô đang bị Trình Tiểu Hoa ép ở lại.
Nhưng mục đích là gì thì Lâm Mai vẫn không biết.