Chương 111: Xe buýt chạy lúc nửa đêm
Đường Phong Tình, thành phố Vọng Giang, vì đường chưa được xây dựng xong nên xung quanh chỉ có một vài công trình.
Lúc đêm, con đường này cực kì hoang vắng.
Giờ là hơn mười một giờ đêm.
Trạm xe buýt chỉ có một bà lão đang đợi chuyến xe 314 – chuyến xe duy nhất chạy qua đường Phong Tình, có vẻ như bà lão đó đang đợi người.
Bà lão đó tầm khoảng 60 tuổi, tóc đã bạc một nửa, làn da cũng có nhiều nếp nhăn, hai mắt nhắm lại, giống như đang ngủ.
Lúc này có một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt, đeo một túi con thỏ từ trong bóng đêm đi tới, giữa đêm khuya yên tĩnh có thể nghe được tiếng hát của cô bé.
Lúc bước vào trạm xe, cô bé không hát nữa.
Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, quan sát bà lão.
Đúng lúc này, bà lão bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, ngáp một cái, quay đầu thấy một cô bé, lại không thấy có người lớn nào đi cùng, nên hỏi: "Cô bé, đã muộn như thế này rồi, sau cháu vẫn còn ở bên ngoài?"
"Sao bà vẫn chưa về nhà ạ?" Khi nói chuyện, cô bé cười ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh bà lão.
Giọng cô bé lanh lảnh, làm cho người khác nghe mà thấy vui mừng.
Bà lão cười từ ái: "Bà đang đợi người đấy.
Con gái của bà có ca trực đêm, mỗi ngày đều ngồi xe buýt xuống điểm này.
Bà sợ một mình nó đi về ban đêm không an toàn, cho nên ngày nào cũng đến chờ nó, rồi cùng nhau quay về.
Nhà con ở đâu? Cũng đến đây chờ người nhà sao?"
Cô nhóc nói: "Con không đợi người, con chờ xe cơ."
Bà lão còn nói: "Khuya rồi, con chờ xe rồi muốn đi đâu? Con mới có mấy tuổi, con ra ngoài tầm này mà người lớn nhà con không lo lắng sao?"
Đang nói thì một chiếc xe buýt chạy lại gần.
Cách cửa kính có thể thấy trong xe có khá nhiều người.
Xe dừng lại, cửa mở ra.
Cô bé vừa giẫm một chân lên xe, bỗng nhiên bà lão kéo tay, giữ cô bé lại.
Cô bé quay đầu, thấy sắc mặt của bà lão đầy vẻ sợ hãi, giọng nói cũng run run: "Không được đi xe này! Mau xuống xe đi!"
Vẻ mặt cô bé đầy nghi hoặc: "Sao lại không thể lên xe ạ?"
Bà lão nhỏ giọng nói: "Bà vừa nhìn kĩ thì thấy người trong xe đều không hề có chân, không phải người!"
Cô bé dùng ánh mắt thăm dò nhìn trong xe, trong xe không bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng của ngọn đèn được mà thấy được có bảy, tám vị khách ngồi trong.
Trong xe có mùi khét, cô bé có chút phản cảm nhưng lại không thể không lên xe.
"Đây là chuyến cuối rồi, nếu không lên xe này thì con không thể về được." Cô bé lại quay đầu cười với bà lão, nụ cười ngọt ngào nhưng bỗng nhiên bà lão cảm thấy sắc mặt của cô bé tái nhợt.
Theo bản năng, bà lão lui về sau một bước, dường như cảm thấy có gì đó trên xe làm bà cảm thấy sợ hãi: "Không, đừng lên xe này."
Cô bé lại không chút do dự bước lên xe, lúc cửa xe đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé xuất hiện trên cửa kính, vẫn cười rất tươi.
Xe buýt số 314 lại chuyển bánh, xe dần dần chạy khỏi điểm buýt, hàng cây bên đường, nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ dần dần lui lại phía sau.
Xe buýt vừa rời đi thì một chiếc xe buýt số 314 khác chạy đến.
Một cô gái trẻ tuổi xuống xe, kéo tay bà lão, oán trách nói: "Mẹ, con đã nói mẹ đừng đến đón con rồi mà, sao mẹ vẫn còn đến?"
Bà lão nói: "Chuyến cuối không phải là vừa mới rời đi sao? Sao lại còn một chuyến nữa thế?"
"Sao ạ?"
"Con nhìn đắng trước kìa, còn có một chiếc 314..." Bà lão vừa nói được một nửa thì lại thôi.
Rõ ràng xe 314 kia mới nãy còn ở trước mắt, sao giờ đã không thấy đâu nữa.
Không khí trong xe buýt 314 kia rất trầm mặc, hành khách trên xe đều không nói một câu nào, biểu cảm dại ra, chẳng quan tâm rằng xe đã đi thật xa, cũng không ai nghi ngờ sao còn chưa đến điểm dừng tiếp theo.
Không đến điểm dừng, có lẽ cũng là vĩnh viễn không có điểm dừng.
Thường Tiểu Bạch đi đến bên cạnh tài xế, nói: "Nên dừng lại thôi."
Cùng lúc đó, trong tay của cô bé ngưng tụ một đoàn linh lực, đánh về phía tài xế.
Tài xế giật mình một cái, tinh thần hồi phục, nhìn Thường Tiểu Bạch: "Bạn nhỏ, sao cháu lại đánh chú?"
Thường Tiểu Bạch cười hì hì nói: "Bởi vì đầu óc chú mơ màng nên cháu đánh cho tỉnh này.
Nếu như chú bất tỉnh, xe sẽ mãi không dừng lại được, chúng ta đều không có cách nào xuống xe được."
Tài xế dừng xe, hoảng hốt nhớ lại sự tình đã qua, thì thào nói: "À, đúng rồi.
Tối hôm đó, lửa rất lớn, rất lớn."
Thường Tiểu Bạch nhíu mày theo bản năng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có vẻ không kiên nhẫn, thúc giục: "Đi thôi, tôi đến dẫn mọi người đi."
Tài xế vẫn còn đang lầm bầm: "Lửa rất lớn, rất lớn! Tôi sắp không thở được rồi!"
Lúc nói chuyện, hai mắt y đột nhiên mở to ra, tròng mắt gần như rơi khỏi hốc mắt.
Hai tay bịt miệng, ho khan, giống như thật sự có khói sặc vào miệng, vào mũi y.
Toàn bộ hành khách trong xe cũng kêu lên.
Có người lấy tay đập vào cửa kính, kêu lên: "Cứu mạng, cứu với, tôi không muốn chết!"
Có người co rúm lại một chỗ mà la hét: "Lửa, lửa! Đừng đến đây, đừng đốt tôi!"
Còn có người ngã xuống hành lang, thân thể không ngừng co giật, khàn giọng hét: "Á! Nóng! Nóng quá!"
Trước khi chết phải chịu nỗi khổ quá lớn, cảm giác đau đớn đó sẽ khắc ghi trong linh hồn, cho dù là sau khi thành ma thì trong thời gian ngắn cũng khó mà tiêu trừ, vẫn nghĩ rằng mình đang trải qua cảnh trước khi chết.
Vốn dĩ nếu gặp phải tình huống này, quỷ sai đều đã quen, nhưng Thường Tiểu Bạch lại rùng mình một cái, run rẩy lấy Xích Khóa Hồn ra, còn chưa kịp mở thì ngọn lửa trước mặt bùng lên cao.
Lửa lớn cắn nuốt hết mọi thứ trong xe, ngay cả cửa kính cũng bị ngọn lửa thiêu thành cháy đen.
Khói đặc cuồn cuộn, che lấp hết mọi thứ trong xe.
Nhưng Thường Tiểu Bạch lại có thể thấy rõ tất cả, mỗi một người bị lửa thiêu cháy kia, dáng vẻ thống khổ kêu rên như một cảnh quay chậm trong phim, lần lượt được chiếu trong mắt cô.
Ngay cả Xích Khóa Hồn cũng giống như bị lửa đốt mà nóng lên.
Thường Tiểu Bạch buông ra theo bản năng, hai tay ôm đầu hoảng sợ nói: "Không, không! Đừng đốt tôi! Đừng!"
Lửa đã cháy tới dưới chân Thường Tiểu Bạch, cô bé sợ tới mức nhảy lùi về sau vài bước, lắc lắc đầu thì đã thấy tài xế cả người cháy thành than giãy dụa bò đến cạnh chân mình, đôi tay cháy đen vồ lấy mắt cá chân của Thường Tiểu Bạch.
Cùng lúc đó, vô số giọng nói như vọng về truyền đến: "Thiêu nó! Thiêu cháy nó!"
"Không, đừng đốt, đừng.." Thường Tiểu Bạch đã quên mất mình có linh lực, đã quên thân phận của mình, cũng quên cả việc phải chạy đi, chỉ như một cô bé bình thường khóc đầy bất lực, sợ hãi hét lên: "Anh, anh cứu em với..."
"Tiểu Bạch!" Anh trai Thường Thanh kịp thời xuất hiện, một tay ôm Thường Tiểu Bạch vào lòng, ngón tay vẽ vòng, một luồng linh lực như viện đạn nhập vài biển ký ức của Thường Tiểu Bạch.
Thường Tiểu Bạch ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn thấy khuôn mặt anh trai, những bất lực trong đáy lòng được giải tỏa, "oa!"một tiếng rồi khóc càng to hơn.
Thường Thanh vỗ lưng Thường Tiểu Bạch, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: "Tiểu Bạch, đừng sợ, những chuyện kia đều đã qua rồi.
Em xem, đây chỉ là tâm ma của em mà thôi, em nhìn lại xem, có phải là đã không còn cháy không?"
Trong xe vẫn tối đen, biểu cảm của những hành khách vẫn như cũ, im lặng ngồi một chỗ, không hề hay biết mình là người hay đã là ma.
Tài xế vẫn còn đang ho, vừa ho vừa nói: "Lửa quá lớn, nhiều khói quá..."
Thường Tiểu Bạch không dám nhìn nữa, chỉ dựa đầu lên vài anh khóc nức nở, khóc xong thì ngủ luôn.
Thường Thanh thở dài một tiếng, cũng không ép cô bé nhìn nữa.
Chỉ một tay ôm em gái, một tay lấy Xích Khóa Hồn, khóa hết đám ma quỷ chết cháy trên xe lại một chỗ, tiện cho việc mang về âm phủ.
Mỗi người đều có chuyện cũ, mỗi quỷ sai cũng đã từng trải qua những chuyện khác nhau.
Chẳng qua, những chuyện đã qua kia, đối với Thường Tiểu Bạch thì nó thảm thiết đến mức cô bé lựa chọn quên đi.
Đã mấy trăm năm trôi qua, Thường Thanh vốn tưởng rằng cô bé đã quen, sẽ không ảnh hưởng gì đến nữa, cũng đã quen nhìn em gái hồn nhiên đáng yêu, dáng vẻ giống hệt như cô nhóc bình thường khác.
Bởi vì anh phụ trách hai khu vực, đôi lúc lượng công việc nhiều nên hai anh em sẽ tách ra giải quyết.
Vì để cho công bằng, Thường Tiểu Bạch còn phân chia nhiệm vụ.
Đêm nay cũng thế, hơn nữa cấp bậc của Thường Tiểu Bạch đã đến tới T3 từ lâu, năng lực không hề kém Thường Thanh, nên Thường Thanh không hề để bụng, không ngờ được lần này lại khởi lại tâm ma của em mình.
Đã hơn hai giờ sáng, trong tiệm hoành thánh đang rất đông đúc, nhiều quỷ sai xong việc nên đến đây ăn khuya.
A Phòng vừa vào trong tiệm thì đã thấy Tôn Danh Dương, hất mạch, chọn một chỗ trống rồi gọi với: "Tiểu Hoa ơi, cho chị một chén hoành thánh đi."
Tôn Danh Dương liếc A Phòng, không dám tiến tới đáp lời.
Lúc trước A Phòng từng nói, chỉ cần gặp một lần sẽ đánh gã một lần.
Sau này, Tôn Danh Dương mặt dày mày dạn dính lại, đúng là bị đánh mấy lần thật.
Tôn Danh Dương bị đánh đến sợ, không còn dám trêu chọc A Phòng nữa.
Mà sau đó có gặp ở tiệm hoành thánh, A Phòng cũng nể mặt Trình Tiểu Hoa, chỉ cần Tôn Danh Dương không chủ động đến bắt chuyện thì cô ấy cũng không đánh gã, chỉ coi gã như không khí mà thôi.