Chương 115: Ba giấc mộng 2
Nhóm Trình Tiểu Hoa đi chuyến này là vì muốn đến xem núi Thần Nữ, lúc đến huyện lị thì trời đã tối rời.
Dù sao bọn họ cũng không vội nên ở lại một đêm trong nhà nghỉ, đến khi trời sáng thì đi đò vãn cảnh.
Nhà nghỉ ở nơi này không thể so được với nhà nghỉ trong thành phố lớn nhưng cũng khá là sạch sẽ.
Lúc đặt phòng, Cảnh Thù vốn có ý định để nhóm Sơn Miêu, Thường Tiểu Bạch, Tôn Danh Dương mỗi người một phòng, còn hắn và Trình Tiểu Hoa ở một phòng.
Ai ngờ, Thường Tiểu Bạch bỗng nhiên nói: “Chị Tiểu Hoa ơi, em cùng phòng với chị có được không? Em ngủ một mình một phòng thấy hơi sợ…”
Cảnh Thù nhìn thân người nho nhỏ của cô bé, miễn cưỡng nhịn cái suy nghĩ một phát sút văng cô bé xuống, cười lạnh nói: “Ngươi sợ cái gì? Sợ ma à? Ấy… Nhớ lại xem thân phận của mình là gì đi!”
Thường Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn, đầy vẻ tội nghiệp mà nhìn Trình Tiểu Hoa: “Chị Tiểu Hoa, người ta vẫn còn là trẻ con mà, chị yên tâm để em ngủ một mình sao? Nếu như có người xấu thì phải làm sao bây giờ?”
Trẻ con… Người xấu… Rõ ràng nói nghe rất có lý nhưng nhớ đến thân phận thật sự của Thường Tiểu Bạch thì lại cảm thấy hạn lời.
“Tiểu Bạch, trước đây em ngủ như nào?”
“Trước kia em đều ở cùng ký túc xá với A Phòng.
Thời gian bắt đầu công tác tại Địa phủ Tư của em với cô ấy cũng không chênh lệch nhiều, mà quan hệ cũng tốt nữa.”
Trình Tiểu Hoa nhìn vẻ mặt khó chịu của Cảnh Thù, lại nhìn Thường Tiểu Bạch ngây thơ vô tội, trong lúc nhất thời cảm thấy khó lòng đưa ra quyết định.
Có nhân viên phục vụ tiến vào, tự cho là đúng nói: “Trẻ con còn nhỏ, ngủ một mình một phòng thì đúng là không an toàn chút nào.”
Cảnh Thù nói: “Vậy để Sơn Miêu hoặc Lão Tôn ở cùng nó là được rồi!”
Thường Tiểu Bạch bất mãn nói: “Bọn họ đều là nam giới, nam nữ khác biệt, sao có thể tùy tiện ngủ chung được cơ chứ!”
Trình Tiểu Hoa bất đắc dĩ, chỉ có thể áy náy nhìn Cảnh Thù: “Nếu không thì em cùng Tiểu Bạch ở một phòng nhé?”
Tuy rằng Thường Tiểu Bạch đã vài trăm tuổi, nhưng rõ ràng cô bé vẫn nghĩ mình là một đứa trẻ.
Trình Tiểu Hoa là người hay mềm lòng, cũng không có cách nào đối xử với Tiểu Bạch như người trưởng thành được.
Cảnh Thù có chút cay cú, vỗ bàn nói: “Vậy đặt một phòng, mọi người cùng nhau chơi bài đi, khỏi cần ngủ nữa.”
Thường Tiểu Bạch nghe vậy thì vui vẻ vỗ tay hoan hô, cười nói: “Tốt quá, tốt quá, em cũng thích chơi bài.”
Sơn Miêu và Tôn Danh Dương nhìn nhau: Chúng ta đã trêu ai chọc ai? Dựa vào đâu mà không cho chúng ta ngủ chứ?
Cuối cùng, quả thật chỉ lấy một phòng.
Từ cửa vào là phòng khách, rồi đến phòng ngủ đơn.
Lúc ngủ, Sơn Miêu cũng không kén chọn chỗ, bỏ hành lý xuống thì chạy đi rửa mặt rồi hiện nguyên hình, nhảy lên sô pha, cuộn người thành một ổ tròn rồi ngủ say tít.
Cả quá trình tốn chưa đầy 5 phút, vô cùng lưu loát.
Còn lại bốn người kia ngồi quanh bàn chơi bài.
Thường Tiểu Bạch vô cùng hưng phấn, kết bè cánh với Tôn Danh Dương, vậy mà lại ngang tài ngang sức với đội Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa không thích chơi bài lắm, mỗi lần chơi cũng chỉ để cho hợp hoàn cảnh.
Chơi được một lúc thì cô bắt đầu thấy chán, ném bài qua một bên: “Đổi trò khác đi, đánh bài chán quá.”
Cảnh Thù nói: “Hoa Hoa, hay là hai đứa mình đi dạo trong huyện đi? Hai người các ngươi không được đi theo!”
Trình Tiểu Hoa nói: “Chẳng mấy mà 12 giờ đêm, ở đây cũng không phải thành phố lớn, cửa hàng bên ngoài đều đã đóng cửa, có cái gì hay mà chơi chứ?”
Tôn Danh Dương đề nghị: “Hay là chúng ta kể chuyện đi?”
Thường Tiểu Bạch nghe thế cũng vui vẻ lại: “Được, được! Em thích nhất là nghe kể chuyện đấy.”
Tôn Danh Dương: “Kể chuyện gì nhỉ? Hay là kể chuyện ma nhé?”
Thường Tiểu Bạch nghe vậy thì cười đến híp mắt lại, liên tục gật đầu đồng ý.
Trình Tiểu Hoa hạn lời: Không phải là nhát gan à? Không phải sợ sao? Hơn nữa hai con ma một lớn một nhỏ ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe, cũng kì quái quá đi?
Tôn Danh Dương rất có thiên phú kể chuyện, kể vô cùng sinh động:
“Chỗ chúng ta đang ở là một nơi có nhân khí mạnh nhưng nó cũng từng là thâm sơn cùng cốc đấy.
Chung quanh toàn là núi, núi nọ nối núi kia.
Quỷ sai ở nơi này cũng không giống với quỷ sai trong thành phố như chúng ta.
Bởi vì nơi này hoang vắng nên quỷ sai không thể quản hết được.
Hơn nữa, trong núi quá hoang vu, dễ dàng tích tụ âm khí và tà vật.
Cho nên, ở trong núi hoang rất dễ xuất hiện những thứ dơ bẩn.
Ví dụ như đi đi lại lại trong núi vào buổi tối thì rất dễ lạc mất nhóm bạn đi đằng trước.
Đây là bị ma trêu.
Nếu gặp ác thì sẽ mất mạng.
Còn nếu may mắn thì chỉ bị đùa một chút, làm cho ta lạc đường thôi.
Mà nếu như ở sâu trong núi bị lạc đường thì cũng rất dễ chết đấy…”
Tôn Danh Dương càng kể càng hăng, Thường Tiểu Bạch càng nghe càng thích thú.
Một lớn một nhỏ phối hợp rất hài hòa.
Mê mẩn đến mức Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa rời khỏi, đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi mà không hề hay biết.
Đương nhiên là chỉ cách một cánh cửa, không thể ngăn được hai con ma ở bên ngoài cho nên Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù cũng không làm gì cả.
Chỉ là tìm chỗ thanh tĩnh nghỉ ngơi một chút thôi.
Sáng hôm sau, Sơn Miêu đi ngủ sớm nên dậy sớm nhất, cầm điều khiển ngồi trên sô pha xem thời sự.
Tôn Danh Dương, Thường Tiểu Bạch gục xuống bàn ngủ quên mẩ, không biết đêm qua hai tên này kể chuyện đến bao giờ mới ngủ.
Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù từ phòng ngủ đi ra đúng lúc ti vi đang phát tin tức:
“Tối hôm qua, hai sinh viên sư phạm bị mất tích trên đường đến trường tiểu học Hồng Tinh.
Người báo án - hiệu trưởng trường tiểu học kể lại: lúc đó ông dắt hai sinh viên đi giữa đường, đi được một lúc thì không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau nên quay đầu lại nhìn, đã không thấy hai nữ sinh viên đâu nữa.
Trước mắt, lực lượng chức năng và người dân thôn đều đã đi tìm người… Nhân đây, đài truyền hình xin nhắc nhở quý khán thính giả, vào núi nhất định phải theo sát người đi cùng, đừng tự ý tách ra…”
Trình Tiểu Hoa nói: “Sao lại có thể vô duyên vô cớ mất tích được?”
Cảnh Thù nói: “Ai biết được? Có lẽ như đêm qua lão Tôn kể, gặp phải thứ gì đó nên bị mê hoặc rồi? Trong núi có chuyện như thế cũng không hiếm lạ.”
Đang nói thì di động Trình Tiểu Hoa vang lên tiếng chuông báo.
Trình Tiểu Hoa mở ra đọc, không khỏi mắng một câu: “Mẹ nó, đang nghỉ phép mà cũng không để người ta yên à!”
Không sai, hệ thống vừa phát nhiệm vụ.
[Sinh viên bị lạc đường, không tìm được đường về nhà.
Tâm bị lạc, không thể yên ổn.
Độ khó nhiệm vụ: 1 sao rưỡi
Yêu cầu nhiệm vụ: Tìm sinh viên bị lạc
Khen thưởng: Linh lực +10
Hình phạt: Bị vạn quỷ cắn thân.
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 3 ngày kể từ ngày nhận thông báo.]
Sinh viên lạc đường, chẳng lẽ chính là sinh viên sư phạm bị mất tích trong chương trình thời sự trên ti vi?
Lúc này, Thường Tiểu Bạch và Tôn Danh Dương cũng đã dậy.
Một người xoa xoa mắt ngái ngủ hỏi: “Trời nhanh sáng vậy?”
Một người khác: “Lão Tôn ta tốn không ít nước bọt kể chuyện cho cô nghe.
Thấy tôi vất vả như vậy, Tiểu Bạch cô có thể nói tốt vài câu về tôi trước mặt A Phòng không?”
Thường Tiểu Bạch không chút nghĩ ngợi nói: “Được thôi.”
Tôn Danh Dương đang muốn vui vẻ thì lại nghe Thường Tiểu Bạch bổ một câu: “Nhưng mà cho dù tôi có nói nhiều lời hay ý đẹp về anh thì A Phòng cũng vẫn ghét anh thôi.”
Tôn Danh Dương trầm mặt: “Cô cái đứa nhỏ này thật không hề đáng yêu!”
Thường Tiểu Bạch làm mặt xấu với gã, nói với Trình Tiểu Hoa: “Chị Tiểu Hoa đợi em một lát nha, em đi thay quần áo.
Sau đó chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm nhé, cả đêm nghe chuyện mà giờ em thấy đói bụng quá nè.”
Không lâu sau, Thường Tiểu Bạch đã đổi một bộ váy thời Đường, búi tóc cũng thành song nha kế, rất hợp với vẻ đáng yêu của cô bé.
Quả thực rất giống một tiểu tiên nữ đến từ triều Đường, vô cùng đáng yêu.
Trước mặt mọi người, Thường Tiểu Bạch nhấc nhẹ làn váy, xoay một vòng, cười khanh khách nói: “Thế nào, có xinh không? Váy này người ta mua vì chuyến đi này đấy, mất vài trăm tệ luôn đấy.”
Khi nói chuyện, cô bé còn kéo kéo váy lên trên ngực, oán giận nói: “Váy này chỗ nào cũng tốt, chỉ là chỗ quây ngực không buộc chặt được, dễ trượt xuống.”
Tôn Danh Dương nghe vậy thì cười phá lên: “Nó rơi là vì cô không có ngực! Sao cá váy nó không rơi được cơ chứ?”
Thường Tiểu Bạch lườm gã, không vui nói: “Chẳng lẽ anh không biết là nghị luận ngực con gái là chuyện rất bất lịch sự à?”
Tôn Danh Dương càng được đà cười to hơn: “Con gái? Một tiểu nha đầu còn chưa dậy thì như cô thì sao được tính là con gái?”
Nhưng mà, gã vừa dứt lời đã bị Thường Tiểu Bạch đạp cho một cái.
Tôn Danh Dương không chịu được, vèo một cái, đập vào tường, rồi lại ngã nhào xuống đất, còn làm hỏng hết ghế dựa.
Cô bé động chân cực nhanh, ra tay độc ác, Trình Tiểu Hoa và Tôn Danh Dương đều ngây ra.
Này vẫn là cái đứa đáng yêu, luôn tự nhận mình là trẻ con, Thường Tiểu Bạch à?
Tôn Danh Dương chịu thiệt, không nói đến có đau hay không nhưng rất là mất mặt.
Cũng ngại không dám rên rỉ, đứng dậy quát: “Con nhóc tóc vàng hoe kia, muốn đánh nhau không?”
Thường Tiểu Bạch giữ đai áo, thong thả nói: “Anh cảm thấy anh đánh tháng được tôi à?”
Tôn Danh Dương nghẹn họng.
Hiện tại gã vẫn đang cấp T2, mà Thường Tiểu Bạch đã lên cấp T3 từ lâu rồi, chênh lệch thực lực giữa hai người còn lớn hơn chênh lệch tuổi tác.
Tôn Danh Dương chỉ có thể nhịn, ủy khuất cầu cứu Cảnh Thù.
Tuy rằng Cảnh Thù có chút khó chịu với Thường Tiểu Bạch nhưng không thể so được với sự sung sướng khi nhìn Tôn Danh Dương uất ức nên hắn lờ đi, coi như không nhìn thấy gì.
Tôn Danh Dương nhìn Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, cô mặc kệ đấy à?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Lão Tôn à, tôi cảm thấy anh vẫn nên cố gắng tu luyện đi.
Bị một đứa trẻ đánh bay, thật sự… rất dọa người đấy!”
Sơn Miêu nói ngay: “Đừng có nhìn tôi nha, tôi sẽ không bắt nạt trẻ con đâu nhé.”
----
Tôn Danh Dương đúng là cây hài =]]