Chương 126: Tình yêu không cách nào đáp lại 3
Triệu Mỹ Mỹ nghĩ vậy thì quyết định làm luôn, ngay lập tức đề nghị với Vọng Trần, Vọng Trần cũng sảng khoái đồng ý.
Lúc buổi tối gặp nhau, vì là lần đầu gặp người xa lạ, Triệu Mỹ Mỹ còn cố ý lựa chọn rạp chiếu phim đông người.
Nhưng thật không khéo, bọn họ gặp Tôn Danh Dương và Sơn Miêu.
[Tiểu Hoa, tớ coi cậu là bạn nên mới nói cho cậu nghe, cậu đừng tiết lộ cho ai biết nhé.
Tôn Danh Dương trong tiệm cậu là một tên nhiều chuyện, nhất định sẽ kể cho Thường Thanh nghe.
Lúc đó, cậu giúp tớ quan sát xem Thường Thanh có thái độ như thế nào nhé?]
Thường Thanh thì có thể có phản ứng gì được cơ chứ? Một người khồng biết yêu là như nào thì có thể phản ứng gì được?
Có lẽ Triệu Mỹ Mỹ đã quyết tâm phải làm vậy nên Trình Tiểu Hoa cũng không dám khuyên nhủ gì nhiều.
Chỉ là nghe đến trang web kia, cùng với cái người tên Vọng Trần kia thì có chút lo lắng.
[Người kia có đáng tin không? Nếu muốn thăm dò Thường Thanh, sao cậu không tìm bạn cùng lớp nào đấy mà mình hiểu rõ ấy?]
[Trong lớp tớ, bạn nam nào mà tài giỏi, đẹp trai thì đều là hoa đã có chủ, không thể nhờ được.
Xí trai thì sao tớ có thể dẫn ra ngoài được? Có khi Thường Thanh còn không thèm để ý ấy chứ? Vọng Trần rất đáng tin, đến cả chứng minh thư còn lấy ra cho tớ xem.
Nếu cậu vẫn còn lo lắng, đợi hai ngày nữa tớ dẫn qua cho cậu gặp nhé?]
[Vậy cũng được.]
Đêm hôm đó, không biết Tôn Danh Dương vô tình hay cố ý mà gặp được Thường Thanh, rất là nhiều chuyện chạy tới nói với Thường Thanh: “Thường Thanh, Thường Thanh, trên đầu cậu thật sự rất “xanh” đấy!”
Thường Thanh lấy làm lạ hỏi: “Anh đang nói cái gì thế hả?”
Tôn Danh Dương nói: “Tôi thấy bạn gái cậu cùng đi xem phim với một tên thư sinh đấy.
Hai người rất là thân mật luôn, chậc chậc! Cậu nói xem, trên đầu cậu không “xanh” thì cái gì xanh?”
Lúc này, Thường Tiểu Bạch cũng ở cạnh đó, tuy rằng bề ngoài chỉ như trẻ con, nhưng cũng đã sống mấy trăm năm, tất nhiên là đối với chuyện này cũng hiểu được một ít.
Nghe Tôn Danh Dương nói vậy thì trừng mắt, không khách khí mà đạp gã một phát, nói: “Anh nói sai đúng không? Anh mới “xanh” ấy! Từ đầu đến chân đều xanh!”
Thường Thanh nghe xong, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Tuy rằng đã chia tay, tuy rằng biết sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ có bạn trai mới, đây là chuyện bình thường, nhưng tại sao trong lòng lại thấy trống trải, hơi có chút khó chịu? Như thể có cái gì đó quan trọng vừa mất đi.
Nhưng lại nhanh chóng không cảm thấy gì cả, cũng không đánh để suy nghĩ nhiều.
“Tôi đã chia tay với cô ấy.” Thường Thanh bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi.
“Anh trai, đợi em với!” Thường Tiểu Bạch chạy theo.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tôn Danh Dương đang ôm cái chân bị Thường Tiểu Bạch đạp: “Tại sao người bị thương luôn là mình?”
Bởi vì đêm đó Trình Tiểu Hoa cùng Cảnh Thù náo loạn, hai người đều đang khó ở, ai cũng không chịu thua, vì thế không quan tâm ai cả.
Hôm nay là thứ tư, vốn là ngày hai người hẹn hò, trong lòng Cảnh Thù ngứa ngáy, muốn chủ động nhắc đến chuyện hẹn hò nhưng lại cảm thấy mất mặt.
Vì thế mà liếc Tôn Danh Dương một cái, Tôn Danh Dương hiểu ý, lớn tiếng hỏi: “Sơn Miêu, hôm nay là thứ mấy thế?”
Sơn Miêu đáp: “Thứ tư, sao thế?”
Tôn Danh Dương càng ra sức nói to hơn: “Thứ tư à.
Những thứ tư trước, trong cửa hàng chỉ có hai chúng ta, hôm nay sao vẫn còn nhiều người thế nhỉ? Tôi còn tưởng rằng chưa tới thứ tư đâu!”
Sơn Miêu cười nói: “Lão Tôn, anh bị ngáo à, hôm nay là thứ mấy mà còn không biết.”
Đang nói thì nghe tiếng bước chân từ cầu thang truyền xuống, Trình Tiểu Hoa đã trang điểm kỹ lưỡng, đeo túi xách đi xuống lầu.
Tôn Danh Dương vội nháy mắt với Cảnh Thù, ý bảo: Thấy chưa, Tiểu Hoa đã bị hạ thần kêu xuống rồi đấy?
Dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt của Cảnh Thù vẫn rất lạnh lùng, như thể không quan tâm, hắn đang chờ Trình Tiểu Hoa chủ động gọi mình.
Ai ngờ Trình Tiểu Hoa chỉ dặn dò Tôn Danh Dương và Sơn Miêu: “Trông cửa hàng cho cẩn thận, tôi đi ra ngoài một lát.” Sau đó sải bước rời khỏi, không thèm liếc nhìn Cảnh Thù lấy một cái.
Cảnh Thù đứng hình vài giây, hỏi Tôn Danh Dương: “Có phải cô ấy quên gọi ta đi cùng không?”
Tôn Danh Dương vẻ mặt đồng tình nhìn Cảnh Thù: “Tôi cảm thấy không phải là quên, mà là căn bản không thèm để ý đến ngài.”
Sơn Miêu lại nói: “Hôm nay nhìn chị Tiểu Hoa rất khác mọi hôm nhé.
Ấy, tô son lại còn kẻ mi.”
Tôn Danh Dương nói: “Không chỉ trang điểm, mà quần áo, giày cao gót đều là đồ mới.
Con gái mà như thế thường là để đi hẹn hò với… nhưng mà…”
Gã còn chưa dứt lời, Cảnh Thù đã tức điên lên, đập cái bụp lên quầy thu ngân, quầy thu ngân đổ sụp xuống, tiền trong ngăn kéo bay tán loạn.
Ngay sau đó, Cảnh Thù hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy đâu.
Sơn Miêu hỏi Tôn Danh Dương: “Điện hạ đi đâu thế?”
Tôn Danh Dương: “Còn cần phải hỏi à? Nhất định là đi bắt gian rồi!”
Thời tiết khá nóng, Trình Tiểu Hoa lại phải đi khá xa nên đã vẫy taxi.
Trên đường đi còn lấy gương nhỏ trong túi xách ra ngắm ngắm vuốt vuốt, càng ngắm càng ra vẻ hài lòng.
Vốn dĩ ngũ quan của mình không xấu, lại thêm tác dụng của Đan Làm Đẹp và tu luyện đều đặn mà làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, môi cũng đỏ tự nhiên, vì mặt mộc đẹp nên Trình Tiểu Hoa không hề trang điểm.
Ngày hôm qua nhận được đồ trang điểm mà Triệu Mỹ Mỹ gửi đến, cô còn cảm thấy hơi thừa.
Nhưng hôm nay dùng thử một chút, quả là làm cô vô cùng kinh ngạc và thích thú.
Dựa theo những video dạy trang điểm trên mạng, cô chuốt mi, kẻ lại lông mày, khuôn mặt càng thêm phần sáng sủa.
Cô không biết dùng chì kẻ mắt nên dứt khoát không động đến vùng mắt.
Da của cô cũng không cần dùng kem nền hay tạo má hồng.
Nhưng màu son môi lại rất đẹp, tô son làm cho màu môi từ màu hồng biến thành màu đỏ, càng tăng thêm hơi thở thanh xuân.
Xe taxi chạy khoảng nửa giờ thì dừng lại trước một quán cà phê.
Vừa bước vào trong, Trình Tiểu Hoa ngay lập tức thấy Triệu Mỹ Mỹ đang vẫy tay với mình.
Ngồi bên cạnh Triệu Mỹ Mỹ là một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngũ quan đẹp đẽ, có vẻ rất cao, mặc một bộ đồ tây màu đỏ rượu thẳng thớm.
Đồ tây màu đỏ có rất ít người mặc đẹp, không phải là nhìn quê mùa thì sẽ là không hợp.
Nhưng người nọ mặc vào không những không khó chịu mà còn tỏa ra khí độ cực kì cao nhã.
Hơn nữa trên mặt hắn luôn có nụ cười giữ phép.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau xong xuôi, Triệu Mỹ Mỹ ôm bụng nói: “Bụng tớ có chút khó chịu, hai người cứ nói chuyện đi nhé, tớ về trước đây”.
Nói xong thì vội chạy đi.
Trình Tiểu Hoa nhíu mày: “Đang êm đẹp sao lại đau bụng rồi?”
Vọng Trần nói: “Mấy hôm nay là ngày cô ấy “rụng dâu”, chắc là sơ ý ăn trúng đồ ăn gì đó có tính hàn nên bị đau bụng?”
Trình Tiểu Hoa: “Việc này mà cậu ấy cũng kể cho cậu nghe?”
Triệu Mỹ Mỹ này cũng hơi quá rồi?
Vọng Trần mỉm cười: “Cô ấy không nói.
Nhưng chỉ cần tìm hiểu một chút là có thể phát hiện ra.
Cô có muốn uống cà phê không? Caramel Macchiato của chỗ này rất được đấy.”
Trình Tiểu Hoa không hiểu nhiều về các loại cà phê cho lắm, liện nói: “Cũng được, cứ gọi cái đó đi.”
Vọng Trần giơ tay gọi nhân viên phục vụ, sau khi chọn cà phê còn nói: “Caramel macchiato có nghĩa là dấu ấn ngọt ngào, thích hợp với những cô gái đang yêu đương.”
Trình Tiểu Hoa ngạc nhiên nói: “Làm sao cậu biết được là tôi đang yêu đương?”
Vọng Trần cười cười: “Mặt cô Trình tươi tắn, rất rõ ràng là con gái đang yêu đương nồng nhiệt.
Chẳng qua nhìn lông mày hơi nhíu thì chắc hẳn là vừa cãi nhau với bạn trai? Nếu như không ngại thì có thể kể với tôi, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn chút.”
Nếu như hắn chỉ đoán được mình đang yêu thì có lẽ là do Triệu Mỹ Mỹ nói.
Nhưng hắn làm sao có thể biết được mình mới cãi nhau với Cảnh Thù cơ chứ? Việc này cô không hề kể cho Triệu Mỹ Mỹ nghe mà.
Trình Tiểu Hoa nói: “Cảm ơn cậu.
Tôi với bạn trai cũng không có mâu thuẫn gì lớn, tôi tin sẽ sớm giải quyết được thôi.”
Lúc này, Cảnh Thù đang đứng ở đối diện quán cà phê, xuyên qua cửa kính, hắn thấy Trình Tiểu Hoa đang nhàn nhã uống cà phê, nói gì đó với người nam đối diện.
Thỉnh thoảng còn cúi đầu cười cười.
“Quá đáng quá! Chỉ cãi nhau hai ba câu mà em dám chạy ra ngoài gặp tên đàn ông khác?” Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Cảnh Thù bốc lên rừng rực.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn đi rình trộm, lúc này lại không thể nhịn được nữa, xông vào quán cà phê, tự tiện ngồi xuống bên cạnh Trình Tiểu Hoa, rồi choàng một tay lên vai cô, nói: “Hôm nay hẹn hò ở quán cà phê à? Thực ra ta cũng rất thích cà phê.
Phục vụ, cho một tách cà phê!”
Trình Tiểu Hoa vẻ mặt khiếp sợ lẫn kinh ngạc, nhìn Cảnh Thù từ trên trời rơi xuống: “Sao anh lại tới đây?”
Cảnh Thù: “Hẹn hò á.
Hôm nay là thứ tư mà? Thứ tư là ngày hẹn hò mà? Lúc nãy em đi quên không gọi ta, nhưng không sao.
Ta không quên đâu nên đi theo tới đây.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Em đang có chút việc, hay anh về trước đi.
Đợi đến chiều chúng ta hẹn hò sau nhé?”
Cảnh Thù giận: “Trình Tiểu Hoa, em có ý gì hả? Sao, em định sáng hẹn một người, chiều hẹn một người? Bắt cá hai tay à?”
Trình Tiểu Hoa hạn lời: “Đừng có nói linh tinh có được không? Người xung quanh đều đang nhìn chúng ta, không thấy ngại à?”
Chính lúc đang ầm ĩ, Triệu Mỹ Mỹ đã trở lại, nhìn cảnh này có chút kì lạ hỏi: “Sao lại thế này? Tiểu Hoa, bạn trai cậu đến lúc nào thế, sao lại có vẻ không vui?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Còn không phải là nghĩ Vọng Trần là gian phu của tớ à? Được rồi, cậu quay lại là tốt rồi, tớ đưa anh ấy đi trước, đỡ để anh ấy ở đây quậy phá linh tinh.”
Nói xong, Trình Tiểu Hoa đẩy Cảnh Thù đi.
Vừa nãy còn làm loạn lên, giờ biết là hiểu lầm, Cảnh Thù có chút ngượng ngùng, vừa đi theo Trình Tiểu Hoa vừa gọi: “Hoa Hoa, Hoa Hoa,… Hoa Hoa, em đi chậm một chút có được không, cẩn thận ngã đấy! Hoa Hoa, em đừng có ngó lơ ta, ta chỉ là muốn em để ý đến ta thôi mà?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Em là người như thế nào anh còn không rõ sao? Dám nghĩ em sẽ lén anh hẹn hò với người khác? Không hiểu nổi trong đầu anh nghĩ cái gì đấy?”
Cảnh Thù nói: “Không quan trọng, bạn gái ta sắp chạy theo người khác mà ta còn phải suy nghĩ cho kì à? Tất nhiên là phải đoạt bạn gái về lại trước chứ!”