Chương 129: Tình yêu không cách nào đáp lại (hết)
Trong nháy mắt, một đám lửa xanh bay từ ngoài cửa vào, vừa chạm vào dây tơ hồng thì ngay lập tức cháy rực lên.
Một tiếng hét chói tai vang lên: “Á, nóng quá! Mau dập lửa đi, mau lên!”
Tơ hồng tụ lại, biến thành Vọng Trần, lửa bắt cháy lên người làm hắn phải lăn qua lăn lại trên đất để dập lửa, nhưng lửa do Cảnh Thù tạo ra đâu phải lửa bình thường, không những không thể dập tắt mà càng cháy càng đượm.
Vọng Trần thê lương cầu xin: “Tha cho ta đi! Ta là người ở cung Nguyệt Lão, cầu xin các người nể mặt chủ nhân ta mà tha cho cái mạng nhỏ của Vọng Trần.
Á, đừng đốt nữa, đốt nữa sẽ thành tro mất!”
Cảnh Thù vung tay, dập tắt lửa U Minh, cười lạnh nói: “Ta còn tưởng là yêu quái phương nào, hóa ra là dây tơ hồng trên tay Nguyệt Lão tu luyện thành tinh.”
Lúc này, Trình Tiểu Hoa, A Phòng và Thường Tiểu Bạch cũng đã chạy đến.
Trình Tiểu Hoa đỡ Triệu Mỹ Mỹ dậy, thấy nàng chỉ bị xây xát ngoài da thì cũng yên tâm hơn một chút, nghe thấy Cảnh Thù nói vậy thì tò mò hỏi chuyện: “Ồ, hóa ra tơ hồng còn có thể thành tinh, em còn tưởng rằng chỉ có thực vật, động vật mới có khả năng thành tinh.”
Cảnh Thù nói: “Những vật khác tất nhiên là không thể.
Nhưng dây tơ hồng này không giống vậy.
Nếu ta không nhìn nhầm thì nó là tơ hồng trong tay Nguyệt Lão, cũng là pháp khí của Nguyệt Lão.
Vì được hưởng hương khói của nhân gian rất rất lâu rồi nên có linh trí, tu thành hình người.
Sao ngươi không ngoan ngoãn ở cung Nguyệt Lão mà lại xuống Nhân gian gây chuyện?”
Sau khi được cởi trói, Triệu Mỹ Mỹ sốt ruột nhìn xem Thường Thanh có bị thương hay không.
Thường Thanh trầm mặc đứng giữa phòng, trên người vẫn còn mấy sợi tơ hồng, cũng không biết có phải là cảm nhận được Triệu Mỹ Mỹ đi tới không, anh ngước mắt nghênh đón ánh nhìn thân thiết ấy, đáy lòng phẳng lặng mấy trăm năm lại vì một ánh nhìn mà có chút đau lòng chưa từng có.
Không đợi anh làm rõ chút đau lòng ấy, Thường Tiểu Bạch đã bổ nhào vào trong lòng anh, khóc nức nở: “Anh ơi, anh dọa chết em rồi.
Em còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi!”
A Phòng cười, xách Thường Tiểu Bạch ra khỏi lòng Thường Thanh, dạy dỗ nói: “Trưởng thành lên, không được lúc nào cũng dính lấy anh trai như thế, cẩn thận chị dâu cô ghen.”
A Phòng thông tuệ như nào, từng trải như nào, đã sớm từ ánh mắt hai người kia nhìn nhau mà hiểu ra rất nhiều điều.
Vọng Trần bị đốt cả người đen thui, không thể nhìn ra dáng vẻ nho nhã, anh tuấn lúc đầu, nghe Cảnh Thù hỏi, hắn cũng không dám qua loa, vội trả lời: “Bẩm thần quân, tiểu nhân quả thật là tơ hồng của Nguyệt Lão tu luyện thành tinh.
Do ở trên Thiên giới quá nhàm chán, hơn nữa ngày ngày nghe chủ nhân lẩm bẩm sẽ se duyên cho ai, giúp ai có một mối nhân duyên tốt mà chủ nhân không đồng ý tiết lộ nhiều hơn.
Cho nên tiểu nhân đánh bạo trốn xuống thế gian.
Chỉ là những năm qua ta chưa từng làm chuyện ác.
Không những thế, ta còn thường làm chuyện tốt nữa.”
Có lẽ sợ Cảnh Thù nóng nảy lên sẽ lại thiêu mình, Vọng Trần nhanh chóng kể hết những chuyện tốt mà hắn đã làm trong những năm qua.
Ví dụ như dìu bà cụ qua đường, đưa học sinh tiểu học đi lạc về nhà.
Đương nhiên, nhiều nhất chính là se duyên cho người ta.
Kể những câu chuyện này, hắn vô cùng vui thích.
“Lúc đầu ta thật lòng muốn giúp bọn hắn, nhưng tên khốn kia!” Hắn chỉ vào Thường Thanh, tức giận, bất bình nói: “Hắn dám hủy hoại hết những tinh thạch tình yêu mà ta vất vả lắm mới thu thập được.
Ta là pháp khí của Nguyệt Lão, không thể ở dưới này quá lâu, sớm muộn cũng phải trở về Thiên giới buồn tẻ, ta chỉ có thể dựa vào những tinh thạch đó để giải buồn.
Giờ thì hay rồi! Mất hết!”
Thường Thanh hừ lạnh: “Tự tạo nghiệt không thể sống”
“Mày!” Vọng Trần điên tiết nhưng lại không thể động thủ.
Bọn họ người đông thế mạnh, động thủ thì mình chịu thiệt chắc luôn.
Cảnh Thù nói: “Trước hết mặc kệ tinh thạch của ngươi đi, ta vừa gửi tin nhắn cho Nguyệt Lão, Nguyệt Lão đã trả lời, nhờ ta chuyển cho ngươi đọc.”
Nói xong đưa di động đến trước mặt Vọng Trần: [Đồ chết tiệt, to gan béo mật quá nhỉ, còn dám tự tiện se tơ hồng? Mày có biết đã rước cho ông bao nhiêu phiền phức không! Trong vòng ba ngày mau chóng xách đít về cho ông đây!]
Chỉ mấy dòng chữ mà cũng cảm thấy được sự tức giận của Nguyệt Lão.
Đọc xong, Vọng Trần rụt cổ, lẩm bẩm với điện thoại: “Không đúng mà, ta se tơ hồng toàn là những mối nhân duyên tốt, sao lại loạn lên được? Phiền phức? Ta đến Nhân gian đều rất tuân thủ pháp luật, chưa từng làm gì sai cả?”
Cảnh Thù nói: “Ngươi se tơ hồng? Nhân duyên trên thế gian này, cho dù là vui hay buồn, đều đã được định.
Ngươi chõ mũi vào, sổ Nguyệt Lão ngay lập tức rối loạn, hắn không tức điên lên mới là lạ đấy.”
“Ta giúp sai rồi sao?”
Cảnh Thù: “Cái này ngươi tự nói với Nguyệt Lão đi.
Thấy ngươi chưa tạo ra chuyện ác thiên địa bất dung, nay tha chết cho ngươi.
Nguyệt Lão cho ngươi ba ngày, không khỏi quá khoan dung, một ngày một đêm là đủ rồi.”
Vọng Trần đau khổ nói: “Tiểu nhân pháp lực nông cạn, ba ngày đã là quá gấp gáp, một ngày một đêm thật sự không được đâu.”
“Có gì khó đâu?” Cảnh Thù mỉm cười, không đợi Vọng Trần nói gì đã sút một cái vào mông hắn, đá hắn bay thẳng lên trời.
“Áaaaa!” Vọng Trần kêu thảm thiết, hóa thành một tia sáng đó vụt biến mất trong đêm đen.
Một đường giải quyết xong hết thảy, Cảnh Thù vỗ vỗ tay: “Thu phục, về nhà, ngủ!”
Nói xong thì thấy Thường Tiểu Bạch, Thường Thanh, A Phòng nhìn chằm chằm hắn.
Thường Tiểu Bạch nói: “Ngài có thân phận như thế nào vậy?”
Ngày ấy ở trong mộ Vu Sơn, Thường Tiểu Bạch đã định hỏi, nhưng chuyện sau đó làm cô bé không kịp hỏi.
Thường Thanh nói: “Vọng Trần không phải là tơ hồng bình thường, lửa của tôi không đốt cháy được, mà ngài có thể dễ dàng thiêu cháy? Vọng Trần cũng nhận ra nên gọi ngài là Thần quân.
Cấp bậc thần ở Địa phủ tư, ngoài Diêm Vương ra thì còn mười một vị nữa.
Ngài là vị nào trong số các vị đó.”
A Phòng nói: “Tôn Danh Dương ngày nào cũng như con cháu nịnh bợ ngài, chắc là đã sớm biết rồi? Tiểu Hoa, cô như thế là không được đâu nhé, chúng ta coi cô là bạn bè, mà thân phận thật của bạn trai cô cũng giấu, thật là.”
Trình Tiểu Hoa giật giật tay áo Cảnh Thù, nhỏ giọng nói: “Mấy người bọn họ không phải người ngoài, sẽ không nói lung tung đâu, hay là cứ nói cho họ biết đi?”
Cảnh Thù che dấu tung tích không phải vì sợ bị ám sát mà đơn giản là vì hắn cảm thấy việc bị biếm rất dọa người, càng ít người biết càng tốt.
Đương nhiên, nếu không thể giấu được thì hắn cũng không thèm giấu nữa.
Chỉ thấy Cảnh Thù thần sắc trở nên nghiêm chỉnh, hai tay chắp ra sau, khe nâng cằm cao ngạo, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà uy nghiêm nói: “Bản quân chính là người đứng đầu Thập điện Diêm La, Diêm La điện thứ nhất.
Đây không phải Minh giới, không cần hành lễ.”
Mấy người nghe vậy có hơi ngẩn ra một chút.
Tuy rằng có đoán được một chút ít, nhưng tai nghe thấy vẫn có chút giật mình.
Nhưng sau đó, phản ứng mỗi người mỗi khác.
A Phòng cười nói: “Hóa ra ngài chính là Đại điện hạ.
So ra thì ta thấy Quảng Bình điện hạ dễ gần hơn một chút.”
Cảnh Thù trầm mặt xuống: “Hồ ly tinh ngươi thật to gan, Diêm La là người ngươi có thể tùy tiện bình luận?”
A Phòng lắc đầu: “Không, không, chỉ là tùy tiện nói một câu thôi.
Điện hạ đừng tưởng thật”
Thường Tiểu Bạch trừng lớn đôi mắt, nói: “Cho nên là điện hạ ngài đổi nghề sang bán hoành thánh? Không làm Diêm La nữa?”
Cảnh Thù: “Ta..”
Thườn Thanh trả lời em gái: “Anh cảm thấy hẳn là bị biếm.
Chủ tiệm cấp bậc cao nhất cũng chỉ là A5, muốn bò lên lại vị trí Diêm La có vẻ rất khó khăn đấy.”
Cảnh Thù nói: “Ta còn cần phải bò sao? Không đúng, các ngươi đang nghĩ cái quái gì thế?”
Vào lúc như này, là một viên chức ở cấp cơ sở, nhìn thấy Diêm La cao cao tại thượng, không phải là cần phải sợ hãi đến mức không đứng được sao, sau đó sẽ cảm thấy đây là vinh hạnh phải tu ba đời ba kiếp mới có được sao? Sao phản ứng của mấy người này lại không như thế?
Trình Tiểu Hoa nhìn thấy biểu cảm nén giận của Cảnh Thù mà thấy hài hước vô cùng.
Nhưng lúc này, nếu như chính cô cũng bật cười, tám chín phần là Cảnh Thù sẽ bạo phát.
Cô vội kéo lấy tay Cảnh Thù, nói: “Chúng ta mau về đi.
Nếu không còn việc gì nữa thì mọi người giải tán đi thôi, nên làm gì thì làm đấy đi.
Đúng rồi, Thường Thanh, anh nhớ giúp tôi đưa Mỹ Mỹ về trường nhé.
Đã nửa đêm rồi, một cô gái như cô ấy đi về không an toàn đâu.” Nói xong thì ngay lập tức kéo Cảnh Thù đi trước.
Thường Tiểu Bạch quay đầu nhìn Thường Thanh, lại nhìn qua Triệu Mỹ Mỹ, đang muốn hỏi hai người đã quay lại chưa thì đã bị A Phòng kéo đi.
“Tiểu Bạch này, người lớn nói chuyện yêu đương, trẻ con không được phép xem.
Đi nào, chị đây đưa cô đi chơi.” Thức thời, hay không thức thời đều đã rời đi.
Nơi này giờ chỉ còn lại Triệu Mỹ Mỹ và Thường Thanh.
Trải qua những chuyện kia, khúc mắc trong lòng Triệu Mỹ Mỹ đã được hóa giải, cô chủ động mở miệng trước: “Thường Thanh, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em từ trước đến nay.
Em nghĩ thông rồi, cứ miễn cưỡng ở bên nhau không bằng chia tay để mọi người đều vui.
Anh không cần đưa em về đâu, tạm biệt!”
Miệng thì ra vẻ như không để ý, nhưng trong lòng lại đau xót vô cùng, lúc nước mắt sắp trào ra, cô vội quay mặt đi.
Cô biết bản thân là một cô gái yếu đuối, hay khóc, nhưng vào giây phút chia tay này lại muốn lưu lại cho anh một chút ấn tượng kiên cường.
Vừa mới bước được một bước, tay cô đã bị Thường Thanh nắm lấy.
Trong lòng Triệu Mỹ Mỹ cả kinh, lúc trước yêu nhau lâu như vậy, anh chưa từng chủ động nắm tay cô, mỗi lần đều là cô mở miệng, anh mới nắm lấy.
Giọng Thường Thanh vẫn lạnh lùng như trước nhưng lời nói ra lại không giống như xưa: “Nếu anh vĩnh viễn không có cách nào yêu em, nếu như anh không thể săn sóc như những người con trai khác, anh chỉ có thể luôn luôn bảo vệ em, vĩnh viễn không rời không bỏ thì em có thể chấp nhận anh được không, Mỹ Mỹ?
Triệu Mỹ Mỹ quay đầu, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt: “Anh có thể lặp lại một lần nữa không?”
Thường Thanh mím môi, ngữ khí chậm lại, nghiêm cẩn nói: “Anh không biết tình yêu là gì, nhưng khi nghe Tiểu Hoa nói em gặp nguy hiểm, trong lòng cảm thấy sốt ruột, nếu không anh đã không đến đây.
Ở bên em không có cảm giác rung động mãnh liệt nhưng sau khi chia tay, không có em ở bên thường xuyên đòi này đòi kia, anh sẽ cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu mất thứ gì đó.”
“Cho nên? Anh có chút yêu em đúng không?”
“Anh không biết đây có phải là tình yêu hay không nhưng anh sẽ cố gắng làm những gì em muốn.
Nếu em thích anh nắm tay em, mỗi ngày anh sẽ nắm tay em, không buông ra.
Nếu em thích những muốn quà nhỏ, mỗi ngày nghỉ anh đều sẽ cố gắng đi cùng em mua chúng.
Còn gì nữa không? Em nói đi, anh sẽ nhớ.”
“Thường Thanh!” Triệu Mỹ Mỹ ôm chặt lấy Thường Thanh, cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong lòng.
“Thường Thanh, sao em lại cảm thấy anh nói nhiều hơn so với trước kia rồi nhỉ.”
“Có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ những viên đá tình yêu kia đấy.”
“Mấy viên đã đó có thể giúp anh có khả năng yêu đương?”
“Chỉ là anh đoán vậy thôi.
Khi đó có rất nhiều những câu chuyện tình yêu luân phiên diễn ra trong đầu ta, nên mới dẫn đến có điều thay đổi chăng?”
-----------
Cảm thấy Thường Thanh giống các anh trai thẳng, các anh trai đầu gỗ ạ :v
Bạn nào đấy đăng truyện đi chỗ khác, vui lòng đăng sau 5 ngày so với ngày mình đăng trên Wattpad :)) cáu vcl mà phải thỏa hiệp