Sau vài giây sợ run, Tống Thanh vội rút tờ khăn giấy lau dấu vết đó đi, nhưng lau mãi, đến mức da chân đều ửng đỏ mà dấu tay vẫn còn đó.
Tuy rằng bản thân là người viết tiểu thuyết linh dị, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta to gan đâu nhé.
Lúc này đã bị dọa đến mông lung, hoảng hốt nhớ lại những người lớn tuổi từng nói qua, nếu như gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ thì nhuệ khí nhất định phải mạnh hơn thứ đó, mắng chửi một trận là có thể trấn áp được nó, nó cũng không dám tiếp tục trêu chọc bạn nữa.
Tống Thanh không mắng được, chỉ nói với không khí: “Đi mau! Đi mau! Đừng trêu chọc tôi, chọc điên lên thì mặc kệ là nam hay nữ, tôi đều không khách khí đâu…”
Kế tiếp không hề có động tĩnh gì, Tống Thanh mãi đến lúc tờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi được.
Mãi cho đến hơn ba giờ chiều, bị một cuộc điện thoại đánh thức, người gọi là một shipper, nói anh ta xuống lầu nhận đồ.
Tống Thanh xỏ vội đôi dép lê rồi chạy xuống lầu, lúc đi lên có đi qua tầng năm, nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau, hình như là đôi vợ chồng già cách vách:
“Phòng 501 bên cạnh, không biết mua hay là thuê nữa.”
“Mình quản người ta mua hay thuê làm gì?”
“Thuê thì cũng thôi đi, mua thì có lẽ… Ôi, cái phòng đó không được tốt lành lắm..”
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, tiếng đóng cửa ngăn giọng nói lại.
Tống Thanh nghe vậy, lại liên tưởng đến chuyện đã gặp vào nửa đêm qua, trong lòng ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.
Lúc trước xem phòng, chủ nhà rất dễ nói chuyện, giá so với những phòng khác cũng rẻ hơn rất nhiều, còn đặc biệt tặng thêm đồ dùng gia đình.
Nhưng phòng này đã có nhiều người từng ở, bản thân cũng đã chuyển vào rồi, đâu thể chuyển đi được? Chủ yếu là cũng luyến tiếc căn phòng này.
Bản thân mới có chút danh tiếng, chưa kiếm được nhiều tiền, mua phòng cũng mượn bố mẹ không ít tiền mới mua nổi.
Hơn nữa, phòng có thứ không sạch sẽ bán cũng không được giá, mua căn khác thì không biết lấy tiền ở đâu ra? Cho dù có gì không sạch sẽ thì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.
Nghĩ vậy, sau khi về phòng, Tống Thanh vào mạng tìm mua tiền xu Ngũ Đế.
Tiền xu Ngũ Đế chính là những đồng xu được phát hành trong các năm Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh trị vì.
Tiền xu này lưu thông khắp nơi, vạn người từng chạm vào, nên lây dính nhân khí, dương khí cũng rất mạnh, có thể trị những thứ âm tà.
Trong học thuyết ngũ hành, tiền xu chính là từ đồng mà đúc thành, đồng trong ngũ hành thuộc hành Kim, hấp thu năng lượng chính khí tốt hơn vàng bạc rất nhiều nên có tác dụng hóa giải những điều dữ.
Mà tiền xu ngoài tròn trong vuông đại biểu cho thiên địa, trên đó còn khắc niên hiệu của hoàng đế, đại biểu thiên địa nhân hợp nhất, tất nhiên sẽ có linh lực phi phàm, đẩy lùi tai họa.
Trong các triều đại sử dụng tiền xu, thì tiền xu Ngũ đế là thứ tốt nhất.
Nghe nói, những năm Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh tại vị vừa đúng một vòng phong thủy luân hồi.
Thuận Trị là Bắc Thủy, Khang Hy là Đông Mộc, Ung Chính là Trung Thổ, Càn Long là Tây Kim, Gia Khánh là Nam Hỏa, tạo thành thế ngũ hành.
Tống Thanh viết tiểu thuyết linh dị, tuy rằng đa phần là chuyện vô căn cứ nhưng vẫn biết một chút chuyện liên quan đến phong thủy.
Trên mạng cái gì cũng có, anh ta nhanh chóng chọn được một shop online cách thành phố Vọng Giang không xa, đặt một đơn hàng tiền xu Ngũ đế.
Khoảng cách không xa, nếu không có gì phát sinh thì ngày mai là có hàng giao đến.
Sau khi nhận hàng, anh ta sẽ treo tiền xu Ngũ đế trong nhà, cho dù có thứ tà vật gì cũng sẽ biến mất mà thôi?
Thời điểm bận rộn nhất ở tiệm hoành thánh là vào buổi tối.
Đầu tiên cần phải bán cho người sống, liên tục từ năm giờ chiều đến tám giờ tối thì người mới bớt dần đi.
Tiếp đó là hơn một giờ dọn dẹp, quét tước, tầm khoảng mười giờ là thời điểm các quỷ sai đến cửa.
Tôi hôm nay, vừa đến mười giờ thì chuông điện thoại bàn trong tiệm vang lên, Cảnh Thù thuận tay nhấc máy: “A lô?”
“Chào anh, ship tôi một phần hoành thánh thịt heo đến địa…”
Không đợi người bên kia nói xong, Cảnh Thù đã không khách khí mà ngắt lời: “Buổi đêm không ship hàng.
Chúng tôi đóng cửa rồi.”
“Tôi ở tiểu khu Lâm Giang, ở trên lầu vẫn thấy cửa hàng còn mở cửa mà.”
Cảnh Thù: “Ban đêm mở bán cho ma quỷ ăn, anh là ma à?”
Vừa đúng lúc đó, Trình Tiểu Hoa vừa đi từ trong bếp ra thì nghe được Cảnh Thù nói vậy, vội chạy đến cướp điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh nói linh tinh gì thế? Không sợ dọa chết người à!”
Cảnh Thù mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế.
Mà người ở bên kia đầu dây điện thoại vẫn gọi: “A lô, a lô, có ai không?”
Trình Tiểu Hoa đặt ống nghe lên tai: “Thật ngại quá, ban đêm chúng tôi không bán ra ngoài, không đóng cửa là bởi vì tầm này chúng tôi còn đang làm thanh lý.
Có đôi khi còn có thể có bạn bè đến ăn cơm nữa.”
“Ship một lần này thôi có được không? Tôi có thể trả thêm tiền.
Không dấu gì cô, tôi bị trật chân, trong nhà đã hết mì ăn liền, đồ mới mua còn chưa được ship đến.
Những hàng cơm gần tiểu khu không nhiều, giờ này cũng đã đóng cửa.”
Trình Tiểu Hoa thấy người ta đã nói như vậy, khó xử nhưng cũng đồng ý giao một phần.
Một phần hoành thánh thịt heo được làm xong, đóng gói cẩn thận rồi đưa cho Tôn Danh Dương đi giao hàng.
Cách đó không xa, lại còn là vào ban đêm rảnh rỗi, Tôn Danh Dương cũng không dùng pháp lực, tự thân trèo năm tầng lầu.
Tiểu khu Lâm Giang này đã cũ, những hộ gia đình chung quanh đều là những người lớn tuổi, gã lo lắng nếu dùng pháp thuật sẽ dọa chết người già, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công tác kiểm tra đánh giá phẩm hạnh của bản thân nữa.
Đến trước cửa phòng 501, gã gõ cửa, một lát sau cửa mở ra.
Một người đàn ông đeo kính đen xuất hiện trước mặt Tôn Danh Dương.
Anh ta không hề nói dối, anh ta đang đứng bằng một chân, còn một chân khác quấn băng vải.
Anh ta vừa trả tiền vừa khách sáo nói: “Cảm ơn anh, trễ như vậy còn làm phiền mọi người.”
Tôn Danh Dương lải nhải: “Về sau ăn sớm một chút, đã giờ này rồi mà còn ăn khuya.
May mà hôm nay tôi đi về trễ, nếu không cũng không giao cho anh được đâu.”
“Xin lỗi anh.
Ban ngày tôi ngủ quên, đến lúc nãy mới tỉnh dậy.”
“Ôi, ngủ cả ngày luôn? Thật hạnh phúc quá, tôi không được sướng như vậy.”
Khi nói chuyện, ánh mắt Tôn Danh Dương liếc nhìn máy tính qua khe hở bên cạnh đối phương.
Màn hình máy tính vừa hay đối diện với cửa, mắt Tôn Danh Dương rất là tinh, ngay lập tức nhìn thấy chữ trên tệp đang mở: “Dưới giường có ma chương 358: Truyện về A Âm.”
Ánh mắt Tôn Danh Dương ngay lập tức sáng rực lên: “Anh là người viết tiểu thuyết sao?”
Tống Thanh không muốn nói nhiều, chỉ thuận miệng đáp: “Viết linh tinh thôi, không có gì đâu.
Cảm ơn anh nhé, tạm biệt.”
Đang chuẩn bị đóng cửa, không ngờ Tôn Danh Dương đã nhanh tay giữ cửa lại, vẻ mặt hưng phấn nói: “Dưới giường có ma là do anh viết sao? Ai nha, nói thật với anh, tôi chính là độc giả trung thành của anh đấy! Mỗi ngày tôi đều bình luận ở khu thảo luận, tên trên mạng của tôi là “Danh Dương sử sách”, anh có ấn tượng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Thanh thay đổi: “Anh chính là Danh Dương sử sách”? Ha ha, vinh hạnh, vinh hạnh!”
Tống Thanh có rất nhiều độc giả, thường xuyên bình luận cũng không ít, anh ta không thể nào nhớ hết được.
Nhưng “Danh Dương sử sách” này để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc khó quên nhất!
“Dưới giường có ma” đã đăng tải hơn một năm, Tôn Danh Dương là một trong số những fan đời đầu.
Cái lúc đó gã còn chưa có quen biết Trình Tiểu Hoa, còn là một con quỷ nghèo khó, không có tiền xem sách bản gốc, chỉ có thể đọc ở mấy trang đăng tải truyện lậu.
Xem truyện lậu còn chưa đủ, gã xem xong còn chạy đến khu thảo luận để lại bình luận châm chọc.
Gã không vào được chương VIP, mỗi lần bình luận chỉ có thể ở trong các chương miễn phí và trong khu thảo luận nhưng lại biết rõ hết nội dung các chương VIP.
Lâu dần, Tống Thanh cũng nhận ra gã đọc truyện lậu, nên anh ta viết một câu: “Viết truyện không dễ dàng, vui lòng đọc có bản quyền.”
Ai ngờ Tôn Danh Dương trả lời: “Vui lòng chứ, tôi vẫn theo dõi anh mà.
Tôi đọc sách lậu xong còn nhớ đến anh, về đây bình luận mấy câu đề xuất ý kiến đây này.”
Tống Thanh tức đến bật cười, cũng không để ý nữa.
Mặc dù anh ta không để ý nhưng độc giả thì khác, đồng loạt làm chỗ dựa cho Tống Thanh.
“Chủ thớt bị ngu, đã giám định xong!”
“Anh không có tiền thì có thể âm thầm đọc sách lậu được không? Xem xong còn đến đây bình luận, thật ghê tởm!”
“Một chương mất bao nhiêu tiền, một trăm chương mới mấy bao nhiêu tiền? Bớt đi xem phim, bớt mua mấy bao thuốc lá là đủ rồi đấy?”
Người bình thường bị công kích tập thể như thế thì nếu không yên lặng biến mất cũng sẽ mặc kệ, nhưng Tôn Danh Dương còn đáp trả:
“Mắng ai ngu? Có dám nói tên thật không, chờ sau khi mày chết, tao tìm mày tính sổ!”
“Tôi không hút thuốc, cũng không xem phim.
Tiền của tôi đều dùng cho sự nghiệp phản Thanh phục Minh vĩ đại rồi.
Các vị nếu có thừa tiền, hoan nghênh trợ lực cho hội.
Tại hạ vô cùng cảm kích.”
Đúng vậy, gã không những trả lời bình luận của từng người một mà còn nhắc đến chuyện phản Thanh phục Minh.
Gã có thể giảng cho người ta nghe về lịch sử Đại Minh từ lúc khai quốc đến khi diệt quốc.
Bình luận dài nhất lên đến cả nghìn từ, lại còn dùng thể văn cổ, những dòng chữ vô cùng cảm xúc.
Sau này, mặc kệ người khác công kích gã như nào, gã vẫn làm theo ý mình, vẫn đi đọc sách lậu vẫn đến khu bình luận thả vài dòng.
Bị người mắng thì mắng lại.
Vì thế rất nhiều người đọc truyện xong thì sẽ theo quán tính đi đến phần bình luận đọc bình luận mới nhất của Danh Dương sử sách, thuận tiện mắng một câu, hoặc trào phúng gã.
Sau cùng, Tôn Danh Dương đi theo Trình Tiểu Hoa làm các vụ trừ tà cho người ta, có tiền dư dả, giàu có hơn, hơn nữa cũng chết tâm với việc phản Thanh phục Minh, đối với tiểu thuyết yêu thích nhất trên mạng lại trở lên hào phóng hơn, quay xe đặt cọc toàn bộ tiểu thuyết Tống Thanh viết.
Trong phút chốc, cứu vãn được rất nhiều độ hảo cảm.
Dù sao Danh Dương sử sách có thật sự lưu danh sử sách hay không thì không ai biết, còn “Dưới giường có ma” xác thực là một quyển tiểu thuyết cực kì nổi danh.
.