Chương 21: Cảnh trong mơ
Lúc trời hửng sáng, Cảnh Thù trở về.
Hắn đi chơi bời ở Nhân gian cả một đêm, có khi đứng xem các Quỷ sai bắt hồn, lúc thì lẻn vào rạp chiếu phim xem suất chiếu đêm.
Cũng coi như trải nhiệm cuộc sống.
Mới bước một bước vào trong tiệm hoành thánh 444-1, ánh mắt hắn hơi thay đổi, trong nháy mắt đã xuất hiện trong phòng ngủ của Trình Tiểu Hoa ở tầng hai.
Trình Tiểu Hoa vẫn ngủ rất say, lông mày lúc nhăn lại, lúc lại giãn ra.
Người thường thấy vậy sẽ cho rằng cô chỉ đang ngủ nhưng Cảnh Thù lại nhìn thấy ở giữa ấn đường* của cô có một tầng âm khí.
*ấn đường: chỗ giữa hai lông mày, theo tướng số thì từ chỗ này có thể biết được tính cách, tình trạng sức khỏe và tài vận của một người.
“Trình Tiểu Hoa! Trình Tiểu Hoa!” Cảnh Thù gọi hai lần, người trên giường không hề có một chút phản ứng nào đáp lại.
Cảnh Thù chụm hai ngón tay, đặy lên trán cô, thế là cảnh trong giấc mơ của Trình Tiểu Hoa cũng được tái hiện rõ ràng trong đầu hắn…
Dưới ánh nắng ấm áp, một con mèo đen đang chạy xoay thành vòng, tự chơi với cái đuôi của chính mình.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc.
Mau đến ăn cơm nào!” Thiếu niên đứng cách đó không xa cất tiếng gọi.
Hai cái tai nhọn trên đầu Tiểu Hoa khẽ giật, vừa kêu meo meo vừa vui sướng chạy về nhà.
Đây cũng không phải một gia đình giàu có, là một gia đình nhà nông bình thường, nằm ở chỗ hẻo lánh trong một trấn nhỏ.
Chẳng qua lượng thức ăn dùng để nuôi mèo cũng không hề ít.
Chỉ trong vòng non nửa năm, vốn dĩ là một con mèo nhỏ yếu nay đã lớn hơn rất nhiều, vì được ăn đầy đủ mà cũng bộ lông cũng bóng mượt hơn xưa.
Ăn cơm xong, Trình Tiểu Hoa được chủ nhân ôm vào lòng vuốt ve.
Đây là lúc nó hưởng thụ nhất, mắt nheo lại, nhẹ giọng kêu meo meo.
Chủ nhân rất thương nó, không chỉ cho nó ăn, cho nó một mái nhà mà còn cùng nó nói chuyện.
Cô gái hắn thích vừa vào trong thành phố thì không còn liên lạc với hắn nữa; hắn đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, đó là trường mà hắn thích nhất nhưng cha hắn ở trong thành phố làm công lại ngã bị thương, không thể làm việc nặng được nữa… Mỗi lần hắn nói, Trình Tiểu Hoa đều lẳng lặng nghe, ngoan ngoãn nằm yên trên đầu gối hắn.
Đêm xuống, mọi người đều chìm vào trong giấc ngủ, còn với loài mèo, đây là lúc một cuộc sống khác bắt đầu.
Trình Tiểu Hoa vô thanh vô tức chui khỏi cửa, sau đó đi về phía núi.
Không khí trong núi kích thích bản năng nguyên thủy của nó, nó vui vẻ đuổi thỏ hoang, bắt gà rừng.
Trừ bỏ những việc này, còn có một con mèo khác cũng thu hút nó.
Nói là mèo nhưng cơ thể nó lớn hơn mèo rất nhiều, từ xa nhìn lại sẽ thấy giống như thân thể một con chó nhà.
Sau núi có rất nhiều động vật, nhỏ thì có rắn, có chuột, lớn hơn thì có lợn rừng, sói hoang.
Nhưng tất cả những con vật này đều rất sợ con mèo rừng lớn này.
Chỉ có Trình Tiểu Hoa là không hề sợ nó.
Vừa thấy mèo rừng xuất hiện, Trình Tiểu Hoa dựng thẳng đuôi đi đến, dùng lớp lông mềm mại dụi dụi vào cổ mèo rừng.
Mèo rừng nhả con thỏ hoang đang ngậm trong miệng xuống trước mặt Trình Tiểu Hoa, bỗng nhiên miệng nói ngôn ngữ của nhân loại: “Ăn đi, cái này tốt hơn nhiều so với những đồ ăn thừa mà nhân loại kia cho ngươi.
Mèo nên ăn nhiều thịt, ăn thịt mới có thể mạnh khỏe!”
Lúc Trình Tiểu Hoa vừa đến nhà chủ nhân thì đã gặp mèo rừng.
Đêm hôm đó, “nó” tới sau núi chơi, suýt chút nữa đã bị sói hoang cắn, may mà có con mèo rừng này cứu nó.
Từ đó về sau, mỗi đêm, mèo rừng đều tha mồi đến cho nó ăn, cùng nó vui vẻ chơi đùa.
Nó không biết rằng mèo rừng này đã sống một mình mấy trăm năm, không có đồng loại, tuy xung quanh có nhiều người nuôi mèo nhưng những con mèo đó đều sợ nó, không hề dám bén mảng đến sau núi.
Nó thực sự rất cô độc.
Trình Tiểu Hoa meo meo vui vẻ ăn con mồi, nó cảm thấy ăn thịt rất ngon nhưng cơm thừa mà chủ nhân cho, nó cũng rất yêu thích.
Ăn xong, nó cùng mèo rừng lên lên cây trên đỉnh núi, nhìn xuống trấn bên dưới.
Nhìn một lát, bỗng mèo rừng nói: “Tiểu Hắc, ngươi đừng về nữa, ở lại trên núi với ta đi.
Ta bảo vệ ngươi, ở đây có nhiều con mồi, ăn mãi không hết, so với việc đi theo nhân loại kia ăn cơm thừa, tốt hơn nhiều đấy?”
Trình Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn mèo rừng, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Mèo rừng đã cứu nó, còn cho nó đồ ăn ngon.
Chủ nhân cũng cứu nó, cũng cho nó ăn cơm.
Đối với nó mà nói, bọn họ đều rất quan trọng, nó không muốn mất đi ai cả.
“Ò ó o o” Gà trong trấn đã gáy, Trình Tiểu Hoa nhảy xuống cây, bốn chân nhỏ chạy về phía chân núi, chủ nhân là người chăm chỉ, trời vừa sáng, hắn đã xuống giường đi làm đồng, nó cũng muốn đi theo.
Mèo rừng từ xa dõi theo Trình Tiểu Hoa, nhìn nó linh hoạt nhảy qua hàng rào, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trước cửa, đợi thiếu niên lấy nông cụ đi ra, lại dựng thẳng đuôi, đi theo sau hắn hai bước chân.
Nó thích chủ nhân loài người kia hơn.
Mèo rừng buồn bã nghĩ vậy, quay đầu đi về sau núi.
Hết thời gian nghỉ hè, thiếu niên từ bỏ việc học, vào thành phố làm thuê.
Buổi tối trước khi đi, hắn ôm mèo đen lải nhải rất nhiều về lý tưởng, về hiện thực, về tình yêu….
nó không hiểu, chỉ thấy trên khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên có hai hàng lệ dài.
Mèo đen vươn lưỡi liếm mặt thiếu niên, nước mắt thật đắng, nó còn cảm thấy cả vị chua nữa.
Tối nay, mèo đen không đi sau núi nữa, cả đêm đều cuộn mình nằm bên gối thiếu niên.
Buổi sáng ngày thứ hai, thiếu niên đeo bọc hành lý lên lưng, tạm biệt cha mẹ, cũng tạm biệt mèo con, không quay đầu lại rời khỏi trấn.
Mèo con điên cuồng đuổi theo sau thiếu niên, đi theo hắn khỏi trấn, ra đến bờ ruộng.
Thiếu niên nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném về phía nó, quát: “Về! Tiểu Hắc về đi!” Hòn đá kia không ném vào người nó nhưng mèo con sửng sốt, nó không hiểu sao trước nay thiếu niên tính tình ôn hòa giờ lại nổi nóng với nó.
Thiếu niên xoay người bước đi, Tiểu Hắc lại đuổi theo.
Thiếu niên chạy mấy lần, cũng ném gạch đá về phía nó nhưng cũng không đuổi nó đi được.
Cuối cùng, đến đường lớn, thiếu niên bắt một chiếc xe đường dài, rời khỏi.
Mèo con đuổi không kịp, ngồi xuống ven đường chờ đợi.
Đợi mãi đến buổi tối mới ủ rũ quay về nhà thiếu niên.
Nó cảm thấy đây là nhà nó.
Nhà nó cũng là nhà thiếu niên, nên hắn sẽ trở về thôi.
Mỗi ngày cha mẹ của thiếu niên đều cho nó ăn cơm nhưng mèo con ăn càng ngày càng ít.
Ngày nào cũng ngồi ở cửa chờ thiếu niên trở về, từ sớm cho đến khuya.
Không biết nó đã đợi bao lâu, đến một ngày, mèo rừng nói với nó: “Ngươi đừng chờ nữa, loài người thường xuyên vứt bỏ những con mèo họ nuôi.
Đối với bọn họ, con mèo con chó cũng giống như quần áo, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Cùng ta về núi đi, chỉ có ta mới vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, bởi vì chúng ta là đồng loại.” Mèo đen nhỏ cúi đầu thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu kêu meo meo hai tiếng.
Mèo rừng giật mình: “Ngươi muốn đi tìm hắn? Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết hắn đi đâu không?” Mèo đen nhỏ lắc đầu.
Bàn chân to của mèo rừng vỗ lên đầu mèo nhỏ, thâm thúy nói: “Đừng ngốc nghếch nữa.
Bên ngoài rất nguy hiểm, người bên ngoài người này so với người kia càng ác độc hơn.
Ngươi nhát gan, khả năng lại kém, một con sói hoang cũng có thể cắn ngươi.” Mèo đen nhỏ lại kêu mấy tiếng, mèo rừng lắc đầu: “Không, ta không đi.
Ta chán ghét thế giới loài người!” Mèo đen nhỏ dụi đầu vào người mèo rừng.
Cuối cùng, mèo rừng thở dài “Được rồi, ta đi cùng ngươi vậy!”
Mèo đen nhỏ rất vui vẻ, cái đuôi dài dựng thẳng lên.
Dù nó không biết rõ lai lịch của anh mèo rừng, nhưng nó biết anh ấy rất lợi hại, sói hoang trong rừng này đều sợ hãi anh ấy.
Có anh ấy bảo vệ bên cạnh, nó sẽ không sợ hãi.
Mèo con tìm được chiếc xe mà thiếu niên lên, nó với mèo rừng trốn vào trong thùng xe, sau nhiều lần xóc nảy đã đến được thành phố.
Trong thành phố xe nhiều, người cũng nhiều, hai con mèo ban ngày trú ẩn, ban đêm ra ngoài tìm thức ăn, tìm người.
Trong thành ít động vật hoang dã, mèo rừng chỉ có thể bắt mấy con chim sẻ, nhưng cũng không thể lấp đầy bụng.
Mèo đen nhỏ muốn chui vào đống rác tìm chút cơm canh thừa.
Nhưng mèo rừng cẳn nó lại, nói: “Mèo là loại động vậy cao quý, sao có thể ăn rác của loài người chứ?” Ngoài việc ăn không đủ no thì phiền toái lớn nhất là thành phố quá rộng lớn, người lại nhiều, mùi vị hỗn tạp, không thể đánh hơi thấy mùi của thiếu niên.
Tối nay, mèo rừng đi săn vẫn chưa trở về, mèo đen nhỏ run rẩy núp trong lùm cây.
Đêm mùa đông lạnh quá đi mất, mèo đen nhỏ rất nhớ ổ nhỏ ấm áp mà thiểu niên làm cho nó.
Giờ nó rất đói, rất lạnh.
Vì sao anh mèo rừng còn chưa về? Có phải đã gặp nguy hiểm gì hay không? Mèo đen nhỏ run rẩy chui ra khỏi lùm cây, gió lạnh thổi tới, nó rùng mình một cái, sợ hãi kêu meo meo.
Ban đêm trên đường vắng vẻ, không một bóng người.
Cửa hàng hai bên đường đã tắt đèn, khóa cửa lâu rồi.
Mèo đen nhỏ kêu hai tiếng, hy vọng có thể gọi bạn về.
Mèo rừng không hề xuất hiện nhưng nó lại ngửi được mùi đồ ăn, hình như là mùi cá.
Mùi cá từ trong một cái lồng sắt bay ra.
Bên trong có một con cá nhỏ, vẩy cá lóe lên ánh sáng đầy mê hoặc.
Mèo con nhỏ liếm miệng, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có người mới rón rén chui vào, sau đó cắn một miếng cá.
“Cạch” cơ quan trong lồng bị động vào, cửa lồng đóng lại trong nháy mắt.
Mèo con kinh sợ nhảy dựng lên nhưng lại đụng vào thành trên của cái lồng.
Nó bất lực kêu meo meo, hy vọng anh mèo rừng có thể cứu nó.
Mèo rừng vẫn không xuất hiện, chỉ có một gã trên tay cầm một túi vải, trong túi có con gì đó đang giãy rất mạnh, có tiếng mèo kêu phát ra từ đó.
Mèo con vạn phần hoảng sợ, lông mao toàn thân dựng lên, miệng phát ra tiếng khè khè, hy vọng có thể dọa đối phương rời khỏi.
Có lẽ phản ứng của nó trong mắt nhân loại không hề có chút uy hiếp nào cả.
Gã đàn ông béo lùn kia mở lồng sắt ra, duỗi tay túm cổ, thô lỗ kéo nó ra khỏi lồng.
Mèo con giẫy dụa.
trên tay gã có găng tay dày, móng vuốt mèo khó lòng đâm xuyên qua được.
Cuối cùng mèo con bị nhét vào trong túi, cái túi bị ném vào trong chiếc xe màu bạc, rú ga rời đi.
Chờ khi cái túi mở ra, Tiểu Hắc thấy mình bị nhốt trong một cái lồng sắt to.
Bên trong có mấy chục con mèo, trắng, đen, tam thể đủ cả.
Quanh chuồng có mùi máu tươi, làm những con mèo càng thêm lo sợ.
Mèo con nhỏ run rẩy, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
“Trình Tiểu Hoa! Trình Tiểu Hoa!”
Lỗ tai mèo đen nhỏ giật giật, lạ thật, sao nó lại nghe được có người gọi nó? Nhưng tên nó là Tiểu Hắc mà.
Trình Tiểu Hoa là ai vậy?
“Trình Tiểu Hoa! Trình Tiểu Hoa!”
Mặt mèo nghệch ra, không hiểu có chuyện gì.