Cửa mở ra, có tiếng bước chân thong thả từ phía sau truyền tới.
Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn thì thấy có một người đàn ông đang chậm rãi bước tới cửa.
Chưa bao giờ cô thấy một người đàn ông nào có thể đẹp trai như vậy.
Người đó cao khoảng 1m80, tóc ngắn đen thẳng, trên người mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng kết hợp với ngũ quan lại khiến người ta chẳng thể rời mắt được.
Chỉ có một điểm không hài hòa, đó là ánh mắt người đó khi nhìn người khác, thật sự rất lạnh lùng, giống như không hề có thứ gì tồn tại vậy.
Trình Tiểu Hoa ngây người, nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng kia thì hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi đến phỏng, phỏng vấn, tôi tên..."
"Trình Tiểu Hoa?" Hắn gật gật đầu "Cô đã qua phỏng vấn, hôm nay có thể đi làm.
Được chứ?"
Rõ ràng là chưa phỏng vấn sao đã qua rồi? Trình Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn giờ mở cửa cổ quái kia, thầm nghĩ phải làm thế nào để từ chối công việc này, bụng lại "ùng ục" kêu lên.
Ôi! Từ tối qua đến giờ, cô mới chỉ ăn có một cái bánh mì khô lót dạ vào sáng nay, giờ đã gần đến giờ cơm trưa rồi, sao có thể không đói cho được.
Đối phương liếc mắt nhìn Trình Tiểu Hoa, thản nhiên nói: "Vào đi" sau đó xoay người đi đến phòng bếp ở phía sau.
Trình Tiểu Hoa chỉ có thể bước vào tìm một chỗ trống, ngồi xuống suy nghĩ miên man.
Lý trí nói cho cô biết, công việc này có quá nhiều chỗ không bình thường, chỉ là trong túi chỉ còn sót lại mấy tờ tiền lẻ như muốn nhắc nhở cô nếu không nhận công việc này thì chỉ có thể ăn ngủ ngoài đường thôi.
Trong bếp không có tiếng động nào, thế mà chỉ chốc lát sau người nọ đã bưng ra một bát vằn thắn nóng hổi đặt trước mặt Trình Tiểu Hoa.
Vằn thắn này là loại da bánh mỏng, nhân nhiều thịt, mỗi miếng tròn tròn trong bát canh, còn có thể nhìn thấy nhân thịt bên trong.
"Cảm ơn!" Ăn no bụng mới quân trọng, Trình Tiểu Hoa cầm lấy chiếc đũa gắp từng miếng bánh lên ăn.
Vằn thắn này thật ngon, nhất là phần nhân thịt phải nói là rất rất rất ngon.
Cũng không biết có phải do vằn thắn quá ngon khiến cô mụ mị đầu óc hay không mà khi nghe đối phương nói về công việc, cô mơ hồ gật đầu, cứ vậy mà nhận công việc này.
"Tiền lương như trong thư đã viết, bao ăn bao ở.
Vằn thắn trong tiệm cô muốn ăn bảo nhiêh cũng được.
Chỗ ở thì trên lầu có một gian phòng ở bên tay phải, cô ở đó đi.
Tôi ở phía bên tay trái.
Thời gian làm việc từ 10 giờ tối đến 3 giờ sáng, thời gian khác cô tự do sinh hoạt..."
Nói được một nửa, di động của hắn có thông báo, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi nói: "Nếu không có việc gì thì đi nghỉ ngơi đi, đêm nay bắt đầu làm việc."
Nói xong vội vàng đi ra ngoài.
"Này" Trình Tiểu Hoa gọi hắn, hắn quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt làm cô quên mất chuyện muốn hỏi, chớp chớp mắt nói: "Anh tên là gì?"
"Cảnh Thù.
Còn có chuyện gì không?"
Trình Tiểu Hoa có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như tại sao cửa hàng này lại là 444-1, tại sao lại mở cửa vào ban đêm.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, trong đầu lại trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Đây có phải là bệnh háo sắc trong truyền thuyết không?
Mãi đến khi hắn đi rồi, Trình Tiểu Hoa mới hồi hồn: "Sao mình lại đồng ý nhỉ? Là do ăn đồ của người ta? Hay do hắn ta quá đẹp trai nên ngại từ chối?"
Nghĩ một hồi, thôi thì mình cũng không có chỗ để đi, công việc khác cũng không dễ tìm.
Cô xách hành lý lên, đi đến sau bếp.
Phòng bếp so với tưởng tượng của cô rộng hơn một chút, rất sạch sẽ.
Nhưng nhìn không giống như đã được sử dụng, mọi thứ nhìn như còn rất mới.
Đồ bên trong cũng rất đơn giản: Hai cái bếp, một tủ lạnh bốn cánh, còn có bàn gói bánh cùng mấy chiếc tủ đựng đồ.
Không giống phòng bếp của hàng ăn mà càng giống phòng bếp gia đình hơn.
Cạnh bên chỗ cửa sau có một cầu thang xoắn, hẳn là dẫn lên phòng ở ở tầng hai.
Trình Tiểu Hoa đi cầu thang lên tầng hai.
Tầng hai rất sạch sẽ, trang trí đơn giản nhưng cũng không đơn sơ.
Trên đất trải thảm nâu, nhìn không giống đồ thông thường.
Giấy dán tường màu quả hạnh có vẻ u ám nhưng sờ vào lại mềm như nhung.
Có tổng cộng 3 cánh cửa, phòng đang mở cửa kia là toilet, phòng bên tay trái là của Cảnh Thù, cô không tiện xem xét nhiều, liền đẩy cửa phòng bên tay phải của mình ra.
Trong phòng trang trí cũng không khác bên ngoài lắm, khoảng tầm hai mươi mét vuông, có giường cùng tủ quần áo, đều làm bằng gỗ, còn được chạm khắc rất tinh tế.
Đặc biệt trên giường còn có cả chăn nệm.
Chưa nói tới có xa hoa không nhưng chắc chắn tốt hơn phòng của Trình Tiểu Hoa ở nhà rất nhiều.
Trình Tiểu Hoa bỏ quần áo vào trong ngăn tủ, nghĩ dưới tầng cửa vẫn chưa đóng, lại vội chạy xuống đóng cửa.
Nhìn đồng hồ thấy mới hơn hai giờ chiều nên quay lại phòng ngủ một chút.
Ngày hôm qua ngồi xe cả một ngày, đêm qua lại còn trải qua chuyện kia, thật mệt muốn chết.
Vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, đến lúc tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen, chỗ này cách đèn đường khá xa, chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào.
Trình Tiểu Hoa ấn công tác, mở điện thoại lên xem, đã chín rưỡi rồi.
Vội vội vàng vàng đi rửa mặt, sau đó chạy xuống dưới lầu, mò mẫm tìm công tác, bật lên, cả tầng sáng bừng lên.
Cô lấy chìa khóa, mở một cánh cửa ra, nhìn quanh một lượt nhưng bên ngoài thật vắng vẻ, các cửa hàng khác trên con đường này đều đã đóng cửa, chỉ còn mỗi hàng vằn thắn này vẫn sáng đèn.
"Meoww" không biết từ đâu xuất hiện một con mèo đen thê thảm kêu một tiếng, Trình Tiểu Hoa bị dọa sợ, vội chạy vào trong cửa hàng.
Cửa hàng rất sạch sẽ, bàn ghế cũng còn mới, trên sàn không có một chút vết dầu mỡ nào.
Trình Tiểu Hoa đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cả một cái tủ lạnh cao gần hai mét đầy vằn thắn.
Chẳng lẽ cửa hàng này chỉ bán mỗi vằn thắn thôi? Cô chỉ thấy mỗi nồi nấu vằn thắn, không thấy nồi niêu xoong chảo nào khác.
Cũng không thấy Cảnh Thù quay lại, nếu không thì có thể hỏi hắn một chút.
Chỗ này vốn dĩ đã không nhiều người lui tới lại chỉ bán một món, làm sao có lợi nhuận cho được?
Còn nữa, thân là chủ, hắn ta cũng vô tư quá rồi đấy, cứ vậy mà để cửa hàng cho một người mới đến như cô trông.
Không sợ nàng có ý xấu sao.
Tuy rằng nơi này không có tiền mặt nhưng đồ dùng bán đi cũng được không ít tiền đâu.
Mười giờ đêm, chính thức buôn bán.
Nhưng mà mãi đến hơn hai giờ vẫn không thấy có người đến.
Trình Tiểu Hoa cũng thành thật ngồi trông hàng.
Mắt thấy sắp đến giờ tan tầm, lại nghe được tiếng đẩy cửa vào.
Cô quay đầu, thấy một cô bé khoảng mười tuổi vui vẻ đi vào.
Cô bé mặc một chiếc váy trắng, vớ dài màu trắng, chân đi đôi giày da màu trắng có họa tiết con bướm.
Tóc dài buộc thành hai búi nhỏ trên đầu.
Cô bé tìm một chỗ ngồi xuống, giọng nói giòn tan: "Cho hai phần vằn thắn mang về!"
Lúc đầu còn tưởng cô bé cùng người lớn đến, nhưng ngoài cửa không có ai khác.
Trình Tiểu Hoa liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hai giờ bốn mươi lăm phút sáng.
Lòng thầm nghĩ: "Người lớn nhà này thật to gan, đêm khuya mà dám để trẻ con ra ngoài mua đồ ăn, không sợ có nguy hiểm gì sao.
Chỉ là không thể quản nhiều, Trình Tiểu Hoa chỉ nói: "Được, vui lòng chờ một chút" sau đó chạy đến sau bếp nấu vằn thắn.
Do mãi không có khách, cô cũng không có nấu nước dùng, sợ lãng phí gas.
Chỉ đun hai ấm nước, lúc này liền đổ nước vào nồi, chờ sôi lại bỏ vằn thắn vào.
Nhân lúc chờ, cô lôi ra hai cái hộp to, muốn tìm chút đồ ăn kèm cho vào canh.
Nhưng cả phòng bếp to như vậy lại không có lấy chút đồ ăn khác, đến cả muối cũng không thấy.
Hết cách, đành phải dùng nước luộc vậy.
Sau khi gói cẩn thận hai phần vằn thắn, Trình Tiểu Hoa xách ra, đặt lên bàn chỗ cô bé ngồi.
"Xong rồi.
Tổng cộng hết 20 tệ."
Một phần bán bao nhiêu tiền ông chủ còn chưa nói, cô chỉ có thể tự mình đưa ra một mức giá thôi.
Cô nhóc lấy ra hai tờ tiền đặt lên bàn, xách vằn thắn định đi, Trình Tiểu Hoa nhịn không được nói: "Em gái nhỏ, lần sau đừng ra ngoài một mình vào ban đêm, rất nguy hiểm.
Nếu muốn ăn vằn thắn có thể để người lớn trong nhà đi mua."
"Không sao, tôi quen đi đêm rồi." Cô nhóc nói xong lại thở dài: "Anh trai tôi thật sự rất lười, mình muốn ai mà lại sai tôi đi mua.
May mà chỗ này có cửa hàng, tôi cũng đỡ phải đi xa.
Trước kia, tôi còn phải sang thàng phố bên cạnh mua đồ ăn khuya cơ."
Cô nhóc nói xong thì vui vẻ rời đi.
Thành phố bên cạnh? Mua đồ ăn khuya? Trình Tiểu Hoa nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.
Cầm lấy tiền để trên bàn, lúc nãy không để ý, giờ nhìn thấy liền bị dọa sợ: Hai tờ mười tệ tiền âm phủ!
Lúc này, cô mới nhớ tới đứa nhóc kia thật sự rất trắng, trắng đến mức quỷ dị.
"Á" Cô thét chói tai, vốn dĩ nên ngất xỉu như trong phim truyền hình nhưng chắc là do việc của Hứa Lai Phượng kia mà lá gan có vẻ lớn hơn rồi, không hề choáng váng.
Sau khi la lên một tiếng còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Muốn chạy khỏi nơi này nhưng bên ngoài trời tối đen, chỉ có ở đây có ánh đèn, mới có chút cảm giác an tâm hơn.
Ba giờ rưỡi cửa tiệm lại bị mở ra.
Trình Tiểu Hoa giật mình, đánh bạo ngẩng đẩu, may mà không phải khách hàng quái dị nào, mà là Cảnh Thù trở về.
Cảnh Thù liếc mắt nhìn cô "Đã hết giờ, sao cô còn không lên trên lầu ngủ đi?"
Trình Tiểu Hoa bước hai bước, tay run run đưa hai tờ minh tệ cho hắn "Cửa hàng này của anh rốt cuộc là cái gì? Sao có thể, sao có thể có ma đến mua vằn thắn?"
"Ma?" Hắn nhíu mày, cầm lấy tờ tiền đưa lên mũi ngửi, nói: "Nhóc đó không phải ma, nhưng cũng không khác lắm.
Nhóc đó tên Thưởng Tiểu Bạch, là nhân viên của Địa phủ tư, là Quỷ sai phụ trách khu vực Lâm Giang này."
"Địa phủ tư? Quỷ sai?"