Chương 30: Oan hồn tức giận!
Trình Tiểu Hoa đưa ảnh chụp cho Lý Xuân Tú, nhẹ giọng nói: “Thật ra, Tiểu Kiện cũng rất nhớ chị.
Hôm đó em đứng nhìn trộm thằng bé, thấy nó chui vào trong chăn khóc thầm, luôn miệng gọi: “mẹ ơi, mẹ ơi!”
“Tiểu Kiện, đứa con đáng thương của tôi…” Lý Xuân Tú ôm bức ảnh, khóc nức nở.
Trình Tiểu Hoa châm lại hai cây nến trên mộ, vừa an ủi vừa khuyên giải: “Khóc đi, trong lòng có ấm ức gì thì cứ khóc đi.
Không sao đâu, đều là phụ nữ, không cần phải ngại đâu.” Có lẽ là bởi vì xúc động, hoặc là bởi cảm nhận được thiện ý của Trình Tiểu Hoa mà Lý Xuân Tú đã khóc rống lên.
Sau khi khóc một trận, tích tụ trong lòng cũng vơi bớt, lúc này mới sực nhớ ra: “Rốt cuộc cô là ai? Sao lại tới tìm tôi?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Chị Xuân, em là Tiểu Hoa.
Nhà chị ở đầu thôn, nhà em ở chỗ cuối thôn ý.
Bình thường tuy không có liên hệ nhưng cũng có biết nhau chứ.”
Lý Xuân Tú gật đầu: “Chị biết, em là người nhà họ Trình.
Người trong thôn đều nói em mệnh cứng, khắc lục thân*.”
*Lục thân: là 6 thành tố có mối liên hệ gắn kết mật thiết với chủ mệnh, bao gồm: ông bà, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt.
Vầng, lời đồn đại này quá ác luôn.
Khác méo nào nói Tiểu Hoa mệnh cô độc.
“Cũng là chuyện cũ rồi, hiện tại em sống rất tốt.
Vui vẻ cũng được, bi thương cũng tốt, không phải đều phải hướng về tương lai sao? Cứ sống mãi trong quá khứ đau khổ, đến cùng người đau khổ cũng vẫn là bản thân mình.”
“Hướng về tương lai?” Lý Xuân Tú cười lạnh, gương mặt cũng trở nên dữ tợn hơn: “Chị đã thành ma rồi, còn có tương lai à? Tương lai của chị, trừ bóng tối ra còn có gì nữa đâu.”
Trình Tiểu Hoa lắc đầu: “Chị còn có Tiểu Kiện mà.
Không phải Tiểu Kiện chính là hy vọng của chị sao? Chị…” Lý Xuân Tú nghe vậy, oán hận tăng lên, rít lên: “Đều là do tên đáng chết kia! Hắn hại Tiểu Kiện, phá hết tương lai của thằng bé! Tôi hận hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!”
Trình Tiểu Hoa thấy cô sắp bị oán khí chiếm mất lý trí, vội vàng hỏi: “Tiểu Kiện làm sao?”
Quả nhiên, nhắc tới con trai, Lý Xuân Tú cũng mềm lòng hơn: “Tiểu Kiện của tôi là một đứa trẻ vui vẻ, thành tích cũng tốt.
Sau này, tên đáng chết nghìn vạn lần kia, vậy mà dám mang phụ nữ về nhà làm việc xằng bậy, bị con tôi nhìn thấy…” Với trẻ con mà nói, nhìn thấy cha cùng nhân tình hoan ái sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý.
Lúc đó Tiểu Kiện vừa sợ lại vừa giận.
Sợ mẹ biết chuyện, gia đình tan tác.
Tuy rằng cha đối xử với mẹ không tốt, tuy rằng gia đình rất nghèo nhưng đây là nhà, không thể cứ vậy mà tan tác được.
Trong lớp của cậu có một bạn học có bố mẹ ly hôn, sau đó mẹ tái giá, gả đi xa, bao năm không gặp được một lần.
Giận cha không biết suy nghĩ, mẹ tốt như vậy, luôn lo nghĩ cho gia đình.
Cha thường ngày ham ăn còn lười làm, giờ còn làm chuyện có lỗi với mẹ.
Trẻ con mười mấy tuổi cũng đã không còn nhỏ nữa, có thể hiểu rất nhiều chuyện.
Cậu vừa không dám để mẹ biết, vừa cảm thấy nếu không nói là phản bội lại mẹ.
Vì thế, vốn từ một đứa trẻ vui vẻ, tinh thần dần sa sút, thành tích học tập cũng xuống dốc không phanh.
Tốt nghiệp tiểu học chỉ thi được vào một trường trung học hạng ba.
Lý Xuân Tú thở dài, nói: “Vốn dĩ con trai tôi thành tích học tập rất tốt.
Giáo viên sơ trung đều nói với khả năng của mình, thằng bé hoàn toàn có thể thi vào trung học trọng điểm, sau đó thi vào một trường đại học tốt cũng được.
Tôi vất vả chèo chống gia đình này, duy trì hôn nhân với tên đàn ông kia, hoàn toàn là vì thằng bé! Kết quả, vì sự hoang đường của hắn mà hủy hoại tương lai thằng bé! Lúc đầu tôi không biết gì, thấy thành tích của thằng bé đi xuống, tôi đã đánh nó, mắng nó.
Thằng bé nhịn đau, nhất định không nói với tôi.
Sau này, là tên chết tiệt kia say rượu, nói cho tôi biết.”
Trình Tiểu Hoa vốn cho rằng oán khí của Lý Xuân Tú nặng là do chưa đến số mà đã bị hại chết nên không cam lòng.
Đến giờ mới biết, tất cả là vì con.
Đối với một người mẹ mà nói, làm gì có điều gì so được với con mình?
“Sau đó, hắn đánh bạc, nợ một khoản tiền lớn không trả được, tình nhân của hắn còn đến xé rách mặt nạ với tôi.
Vốn tôi nghĩ sẽ ly hôn với hắn, nhưng tôi còn chưa kịp làm gì, đã bị tên khốn đó hại chết.
Hóa ra, hắn đi mua bảo hiểm nhân thọ cho tôi, sau đó cố ý đẩy tôi xuống sông cho tôi chết đuối.
Sau khi nhận được khoản tiền bảo hiểm kia đều cho tình nhân của hắn hết.
Tôi ở trong sông bị cá tôm rỉa thịt, bị nước sông bào mòn.
Còn bọn chúng lại cầm tiền bán mệnh của tôi sống vui vẻ, không thèm quan tâm đến con tôi? Làm sao mà tôi có thể không oán, làm sao có thể không hận cho được!!!”
Trình Tiểu Hoa nói: “Cho nên cô mới ám tu ét đây kia nửa năm, hù chết ả? Tuy rằng cô ta tự làm tự chịu nhưng cô thì sao? Bởi vì oán khí mạnh mẽ, đánh mất nhân tính, biến thành một ác ma.
Nếu con cô biết cô như vậy, thằng bé sẽ nghĩ sao?”
“Con tôi, con tôi” Cô nhìn kỹ dáng vẻ mình bây giờ, là một ma nữ đáng sợ, cũng vô cùng sợ hãi.
Trước kia tuy tinh thần mờ mịt, thiếu nhân tính, nhưng cô vẫn nhớ mình đã từng kéo một người lớn xuống sông.
Cũng ở trong sông nhỏ kia, lén lút dìm hai đứa trẻ đi bơi xuống đáy sông, chết đuối.
Người lớn kia, hai đứa trẻ kia đều cùng thôn với cô, lúc cô còn sống cũng từng nói chuyện với họ, từng cho kẹo hai đứa nhóc đó.
“Đáng sợ! Sao tôi lại trở thành người đáng sợ như vậy?” Cô ôm đầu, thì thào tự hỏi.
Nếu như không phải trong trí nhớ vẫn còn lưu lại, cô cũng không muốn tin mình có thể làm những chuyện như vậy.
“Tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
“Chị Xuân, chị mau đi đi.
Đi đến nơi mà chị nên đến.”
“Nơi nên đến? Ở đâu?”
“Địa phủ, tất cả các vong hồn đều phải đến Địa phủ báo danh.”
“Tất cả các vong hồn đều phải đến Địa phủ báo danh…” Cô lặp lại, bỗng nhiên oán khí khuếch đại, hét lên: “Tôi không thể tha cho cô, tôi phải kéo cô chôn cùng!” Sau đó giương nanh múa vuốt về phía Trình Tiểu Hoa, lại một lần nữa bị oán khí ăn mất lý trí.
Trình Tiểu Hoa muốn dùng linh lực điều khiển Minh Âm Linh, nhưng nó chỉ phát ra mấy tiếng kêu rất nhỏ, không hề có sức uy hiếp nữa.
Cô cũng cảm nhận trong đan điền không hề còn mọt chút linh lực nào nữa.
“Không cần thử” Cảnh Thù bỗng nhiên xuất hiện sau cô: “Chút linh lực đó của cô, dùng một chút là hao hết, ít nhất cũng phải mất một ngày một đêm mới quay lại.
Còn thất thần ở đây làm gì? Mau đuổi theo ma nữ kia đi!”
Trình Tiểu Hoa vừa thấy Lý Xuân Tú chạy về thôn dưới chân núi, vội nhấc chân đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi: “Chị Xuân, quay lại! Tên khốn kia chết rồi, chị có xuống thôn cũng không tìm được gã đâu!” Nhưng Lý Xuân Tú đã mất đi nhân tính, đâu còn nghe được gì nữa.
Giống như một cơn gió đã đến thôn Thanh Thủy.
Lúc này đã hơn hai giờ đêm, người trong thôn đều đã ngủ say.
Nhưng những con chó trong thôn đều đánh hơi được gì đó, sủa vang, phá vỡ sự yên tĩnh trong thôn.
Có người nghe thấy, khoác vội áo ra ngoài cổng xem sao, chợt thấy một bóng đen lướt qua cổng, lúc sắp biến mất còn quay đầu nhìn lại, lộ ra một khuôn mặt ma quỷ dữ tợn.
“Aaa” Người đó hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Trình Tiểu Hoa đuổi theo đến trong thôn, bởi vì nghe thấy có tiếng chó sủa, người dân trong thôn thấy có chuyện không ổn, cũng thức dậy hết, túm năm tụm ba đứng xem.
Từng nhà từng nhà đều sáng đèn.
Tôn Danh Dương và Sơn Miêu cũng chạy ra, vừa thấy Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù, Tôn Danh Dương hỏi: “Sao lại thế này? Sao người trong thôn đều biết hết thế?”
Cảnh Thù cười lạnh: “Không thể trở thành chị gái tri kỷ, mà còn kích thích oán khí của ma nữ, ma nữ kia đến trả thù.”
Sơn Miêu nheo mắt: “Chị Tiểu Hoa, nếu chuyện không ổn thì cứ để em một miếng nuốt cô ta vào bụng là được rồi!”
Trình Tiểu Hoa nói: “Muốn chị bị vạn quỷ cắn nuốt thì cứ ăn đi!”
Đường thôn cắt ngang cắt dọc không thể nhìn thấy hướng đi của ma nữ.
Chẳng qua Trình Tiểu Hoa nghĩ cô ấy muốn báo thù nên nhất định sẽ đi tìm Phương Quốc Lương.
Cho dù không còn nhân tính nhưng vẫn nhớ kĩ kẻ thù.
Đám tang Phương Quốc Lương đang được tổ chức.
Bởi vì cảnh sát loại trừ khả năng gã bị giết chết, xác định là chết ngoài ý muốn.
Người nhà họ Phương cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi chuẩn bị tang lễ.
Tiểu Kiện cũng là một đứa trẻ đáng thương, trước mất mẹ, sau mất cha, thành một cô nhi.
Đêm nay, hai người chú nói trẻ con đang tuổi lớn không được thức khuya, giục cậu đi ngủ trước, để hai người họ trông giữ là được rồi.
Nhưng Tiểu Kiện làm sao ngủ được? Nằm ở trên giường lau nước mắt một lát lại đứng dậy mặc quần áo vào.
Đến gần linh đường thì nghe thấy hai người chú đang nói chuyện:
“Anh cả chết, để lại hơn bảy mươi vạn tệ bài bạc kia, Tiểu Kiện vẫn đang là học sinh, sao có thể dùng hết được”
“Đúng thế.
Em đã sớm tính xây căn nhà mới.
Đúng lúc có thể lấy một khoản xây nhà trước.”
“Chú út, xây nhà có thể để sau, con trai anh đang chuẩn bị kết hôn, nhà gái là người trong thành phố, muốn bọn anh phải mua nhà trong thành phố thì mới đồng ý gả con gái cho.
Hay là chú đợi bên anh xong xuôi rồi chú lấy tiền xây nhà sau?”
“Nhà trong thành phố rất đắt, chờ anh mua xong, làm gì còn dư tiền cho tôi xây nhà chứ? Anh hai, anh đừng mơ độc chiếm tiền anh cả để lại!”
“Chẳng lẽ xây nhà không tốn tiền à? Anh nghĩ mày mới là thằng muốn độc chiếm tiền thì có!”
“Mẹ kiếp! Chúng ta đừng cãi nữa, mỗi người một nửa, công bằng rồi chứ?”
Tiểu Kiện tức đến phát run, lao đến chỗ hai người chú, gào thét: “Tiền đó là mẹ tôi đổi mạng mà có được, các người đừng có mơ lấy được! Cho dù có đốt tôi cũng không để hai người lấy được một đồng!”
Chú hai nghiêm mặt nói: “Tiểu Kiện, cháu tên nhóc này, sao lại hỗn với người lớn thế hả? Cháu vẫn là học sinh, sao có thể quản lý được số tiền lớn như vậy? Chú với chú út không phải cũng vì muốn tốt cho cháu sao?”
Chú út nói: “Đúng thế! Có việc gì chúng ta cứ bình tĩnh bàn bạc, dù sao cũng là người một nhà, các chú cũng vì muốn tốt cho cháu!”
“Cút, các người đều cút hết đi! Không cần các người trông linh cữu cha tôi, tiền đổi mạng của mẹ tôi các người cũng đừng hòng chạm vào!” Tiểu Kiện thuận tay vớ lấy đòn gánh, khua khoắng.
Hai người chú không hề đề phòng bị đánh mấy cái, vội đi lùi về phía cửa, bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến, da gà da vịt nổi hết lên.
Lại thấy biểu cảm của Tiểu Kiện, mặt mày biến sắc, đòn gạch “bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Hai tên này cảm thấy không ổn, chậm rãi quay đầu nhìn, đối mặt với bọn chúng là một khuôn mặt trắng bệch, trên má có dấu vết cắn xé, máu thịt lẫn lộn.
Tóc dài không ngừng nhỏ nước, còn có thể nghe thấy tiếng “tí tách tí tách”.
“Ma, có ma?” Chú hai sợ đến phát run, muốn chạy nhưng lực bất tòng tâm.
“Là, chị dâu?” Chú út mơ hồ nhận ra, càng sợ hãi hơn, chân vẫn có thể cử động nhưng chưa kịp chạy đã bị bóp cổ.
----
Phân đoạn nhỏ của Sơn Miêu:
Mùa xuân đến, Sơn Miêu có chút không an phận.
Bỗng một ngày, cậu chạy đến trước mặt Trình Tiểu Hoa, nói: “Chị, em đang yêu.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Mèo em cuối cùng cũng đã lớn rồi! Là con gái nhà ai? Mau dẫn về cho chúng ta gặp nào.”
Vì thế, ngày thứ hai, Sơn Miêu ôm một con mèo trắng về: “Chị, đây là người yêu của em.”
Trình Tiểu Hoa chưa kịp hồi thần từ trong khiếp sợ, thì nghe thấy bên ngoài có người kêu lên: “Mèo nhà tôi không thấy nữa! Có trộm!!!!”
---
Lời editor:
Hỏi: Yêu cầu khi chọn bạn trai của cô là gì?
Mị: Là trai là được
Hỏi: Hình như yêu cầu này cao quá rồi.
Mị: Vậy nhìn giống trai cũng được.
Tui vã quá nè trời ơi ToT