Chương 67: Bóng đè 2
Sau khi nhận được tin nhắn nói đã đến nơi của Trình Tiểu Hoa, Lan Linh vội đi xuống cửa tiểu khu chờ cô.
Một phút trước còn không có một bóng người mà một phút sau lại có một chiếc xe tải màu đen đột nhiên dừng lại trước cửa.
Khi Trình Tiểu Hoa xuống xe, cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt của người đàn ông nhìn có vẻ đáng khinh, còn mang âm khí xuất hiện, tên đó xua tay: "Nếu muốn đi nhờ về thì nhắn tin cho tôi nhé.
Gần đây xe vừa được lắp di động."
Trình Tiểu Hoa nói: "Được, cảm ơn anh nhé!"
Quay người lại, cô thấy cô giáo Lan đang cảnh giác nhìn Lý Đại Khoan – cô ấy nhận ra điểm bất thường gì à?
Trình Tiểu Hoa vội chắn tầm nhìn của cô giáo: "Cô ơi, lâu rồi không gặp, cô lại đẹp lên đấy ạ."
"Ài, thật không? Cô cứ cảm thấy bị thứ kia ám một năm làm cô nhìn tiều tụy hơn đấy."
Luận tuổi, Lan Linh lớn hơn Trình Tiểu Hoa bảy tuổi, ở vào độ tuổi thích trang điểm nhất, nghe cô nói vậy thì Lan Linh bất giác đưa tay lên sờ mặt mình.
Đợi đến lúc quay đầu nhìn cái xe tải màu đen thì mới biết nó đã sớm mất tăm.
Cô xem giờ, chỉ mới hai, ba giây thôi mà, sao có thể chạy nhanh như vậy được?
"Tiểu Hoa, lúc nãy em ngồi xe gì thế?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Đó là xe giao đồ của tiệm em, vì tiện đường nên em đi nhờ luôn, đỡ mất tiền mua vé ạ.
Ha ha."
Lan Linh nói: "Tốt rồi.
Cô còn tưởng em bắt bừa một cái xe trên đường, vì người tài xế kia nhìn có vẻ không giống người tốt.
Một cô gái như em, ở bên ngoài phải luôn chú ý an toàn đấy..."
Tuy rằng chênh lệch tuổi tác giữa hai người không lớn, đi trên đường cũng có thể bị người ta hiểu lầm thành hai chị em.
Nhưng dù sao cũng là mối quan hệ cô trò nên Lan Linh vẫn không nhịn được mà dùng thân phận giáo viên nhắc nhở, dặn dò vài câu.
Trình Tiểu Hoa vừa cười vừa đồng ý, cảm nhận sự quan tâm trong lời nói của cô giáo.
Đương nhiên, vì làn da, khí sắc của Trình Tiểu Hoa cũng tốt hơn rất nhiều khiến Lan Linh có chút bất ngờ.
Trình Tiểu Hoa không thể nói là mình dùng đan làm đẹp, nhưng mà cô cũng có mua thêm một viên, chờ đến tối, nếu có cơ hội cô sẽ đập vỡ nó, trộn vào trong nước cho cô giáo uống.
Đoán rằng lúc đan làm đẹp có tác dụng, cô giáo sẽ bất ngờ, kinh ngạc lắm đây.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của Trình Tiểu Hoa khá khó khăn.
Bởi vậy mà cô càng quý trọng những người đã từng đối xử tử tế với cô.
Cho dù chỉ là một lần giúp đỡ nhỏ, cô cũng sẽ ghi nhớ thật lâu.
Giờ có đồ tốt, đương nhiên sẽ không quên chia sẻ cho cô giáo.
Tuy nó đã quá hạn, mùi có chút dị nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.
Phòng mà Lan Linh thuê là phòng đơn, thực ra chỉ là một phòng lớn bị chia ra làm bảy, tám phòng nhỏ.
Bởi vì sắp đến Tết nên hàng xóm đều đã về nhà.
Còn Lan Linh nhân lúc nghỉ đông học bổ tục, đến 28 tháng Chạp mới về.
Chỉ là nhà cô ấy cũng ở gần, có mấy chục cây, về cũng rất tiện.
Chỉ cần vừa bước chân qua cửa là đã đến phòng khách.
Phòng khách cũng không khác gì so với những phòng cho thuê nhưng ở góc phòng có đặt một cái bàn hình tam giác, bên trên là tượng Phật, trong bát hương còn cắm ba cây nhang, vừa vào phòng là sẽ ngửi thấy mùi nhang bay khắp phòng.
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Cô ơi, đây là cô thỉnh về ạ?"
Lan Linh vừa xách túi của Trình Tiểu Hoa vào phòng vừa nói: "Là chủ nhà của cô.
Ông ấy tin Phật, lúc cho thuê phòng đều nói với người thuê là phải thay ông ấy cung phụng.
Phòng ở chỗ này rất tiện đường, trang trí cũng khá ổn, giá lại khá rẻ.
Chẳng qua là ngày đêm thắp mấy nén nhang, cũng không phải việc nặng nhọc gì nên mọi người đều đồng ý."
Nói xong, Lan Linh vái mấy cái, trong lòng cầu Phật phù hộ cho các loại âm tà tránh xa mình.
Vì biết Trình Tiểu Hoa đến, nên Lan Linh đã đổi ga giường, tuy rằng giường chỉ rộng có 1m3 nhưng giờ đang là mùa đông, hai cô gái nằm chen chúc với nhau cũng không sao.
Đã hơn mười giờ tối, hai người cảm thấy buồn ngủ, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì chui vào trong chăn, nằm tám chuyện.
Trình Tiểu Hoa ra sức gợi chuyện để cho Lan Linh kể lại toàn bộ chuyện cô ấy bị bóng đè.
Trước kia, chất lượng giấc ngủ của Lan Linh rất tốt, chỉ cần đặt lưng xuống giường là ngủ một mạch đến hừng đông.
Khoảng chừng một năm trước, em gái cô ấy kết hôn, Lan Linh phải về nhà một ngày.
Do hôm sau còn phải đi dạy nên Lan Linh đã trở lại huyện lị trong đêm, lúc về đến nhà đã hơn mười một giờ đêm.
Lúc đó cô ấy quá mệt mỏi, đánh răng rửa mặt qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Chính từ đêm đó, cô bắt đầu bị bóng đè.
Thời gian xuất hiện chủ yếu là vào giờ Tý, từ khoảng mười một giờ đêm đến một giờ sáng.
Hôm nào nhiều thì bị bảy, tám lần.
Đêm đó cũng là đêm cô ấy có ân tượng sâu sắc nhất, vì nó vô cùng khủng bố.
Rõ là rất mệt nhưng nhắm mắt lại mà đầu óc vẫn tỉnh táo, thân thể thì không cử động được.
Tiếng "sạt sạt" cứ vang lên bên tai.
Lúc Lan Linh sắp phát điên, chịu không nổi, cô ấy đứng trên giương, tay chống vào hống chỉ vào không khí, không ngừng mắng mỏ.
Bao nhiêu từ ngữ thô tục, khó nghe đều được sử dụng, giống y một mụ đàn bà chanh chua, đanh đá, không hề giống một người giáo viên nhân dân.
Trình Tiểu Hoa tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được mà cười lớn, không hổ là cô giáo Lan có biệt danh Hạt tiêu mà!
Lan Linh lườm Trình Tiểu Hoa một cái: "Em còn cười, em có biết lúc đó cô suýt thì bị ép đến điên luôn không.
Sau khi mắng xong, cô đi ngủ tiếp, vậy mà không xảy ra chuyện gì đấy.
Vốn nghĩ là thứ đó bị cô mắng, sợ nên bỏ đi rồi, ai ngờ đến hôm sau vẫn bị."
"Đã như vậy rồi sao cô không nghĩ cách trừ tà?"
Dân gian có rất nhiều câu chuyện mê tín.
Bình thường không có ý nghĩa gì nhưng lúc gặp chuyện khó nói như này thì cũng có thể thông qua những câu chuyện đó để biết cách trừ tà.
"Ai nói cô chưa thử? Mẹ cô còn mua cho cô một mặt dây chuyền hình Phật, cô đeo trên cổ suốt đấy.
Đây này, em xem đi."
Lan Linh lấy mặt dây chuyền hình Phật ra cho Trình Tiểu Hoa xem: "Không biết có phải chưa được khai quang hay không mà cũng không có tác dụng gì nhiều.
Kỳ dị nhất là có một lần cô bị bóng đè, lúc tỉnh lại thì phát hiện ra dây chuyền bị lỏng."
Nút buộc của dây chuyền này là nút chết, hai đầu đã hơ lửa, nếu không phải bị kéo cực kỳ mạnh thì không thể nào bị lỏng được.
"Sau khi cái thứ kia ám cô, lúc đầu cô còn rất sợ hãi nhưng sau đó bị dọa quen, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
Có đôi lúc vì tránh bị đè, nên thức qua giờ Tý rồi mởi ngủ.
Không phải người ta vẫn đồn giờ Tý là lúc âm dương giao thoa nên dễ gặp những thứ dơ bẩn sao?"
Trình Tiểu Hoa gật đầu.
Minh Giới và Nhân Gian là hai không gian song song.
Giờ Tý là thời điểm hai không gian này gần nhau nhất.
Vì thế, vong hồn ở Nhân gian vào giờ này cũng hoạt động mạnh mẽ nhất.
Lan Linh nói tiếp: "Sau đó cô phát hiện thứ đó rất thông minh, lúc đầu muốn dọa cô sợ.
Quả thật cũng có người bị dọa chết đấy.
Nhưng sau đó, nó phát hiện ra không thể dọa cô nữa, nên nó chuyển sang lừa cô."
"Hả? Nó lừa cô như nào?"
"Có vài lần cô nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy thân thể của mình lơ lửng.
Cô có thể nhìn thấy hết tất cả cảnh vật xung quanh, cũng có thể thấy bộ dáng cô đang nằm trên giường.
Lúc cô xem xét xung quanh, giống như là phòng mình nhưng cảm thấy bố cục, trang trí không giống hết.
Phòng cô thuê em cũng thấy rồi đấy, là ngăn vách, không rộng, đồ đạc cũng đơn giản.
Nhưng phòng trong mơ rộng hơn một chút, giường là loại 1m8 cho hai người.
Lúc đó, bên tai cô nghe được một giọng nói mơ mơ hồ hồ."
"Giọng nói? Nói gì thế ạ?"
"Nó nói phòng này là không phải của cô, muốn cô đi ra ngoài.
Nhưng trong tiềm thức, cô cảm thấy cô không thể đi ra được, nếu ra rồi sẽ không thể trở lại.
Sau đó, cô nhớ lại xem phòng mình như thế nào, sau đó, cô cảm thấy linh hồn mình như được hút về lại trong cơ thể.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, thì bị dọa cho cả người đầy mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi.
Cũng chính là lần đó dây chuyền mặt Phật của cô bị lỏng ra.
Cô mở đèn phòng, không dám ngủ nữa."
Trình Tiểu Hoa nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại.
Tuy cô không chứng kiến nhưng có thể xác định cô Lan bị ma ám rồi.
Hơn nữa, nó còn có ý muốn đuổi hồn cô ấy ra, chiếm lấy thân thể.
Cũng may cô giáo Lan ý chí kiên định nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, đã là mười một rưỡi, Lan Linh ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Trình Tiểu Hoa nói: "Cô ơi, đêm nay cô cứ yên tâm ngủ đi, có em ở đây, thứ kia sẽ không dám lỗ mãng đâu."
Lan Linh nói: "Trước đó em gái cô cũng có đến đây, nhưng không ăn thua.
Em ý ngủ một mạch đến sáng, còn cô vẫn bị ám, muốn gọi em ý dậy mà không gọi được.
Sau đó vẫn là cô tự mình giãy dụa mới thoát được."
Trình Tiểu Hoa nói: "Có em ở đây, em cam đoan với cô, lần này sẽ không sao đâu, cô cứ yên tâm đi ngủ đi."
Vong hồn đều rất yếu, không thể tự dùng sức mình mà ảnh hưởng đến người sống.
Nhưng nếu như vào giờ phút nào đó bạn yếu hơn nó, hoặc mệt mỏi, tinh lực suy yếu thì dễ dàng bị nó lợi dụng sơ hở mà làm loạn.
Tình huống của Lan Linh chính là như vậy, ngày em gái cô ấy kết hôn, cô đã quá mệt mỏi, dương khí suy yếu nên bị thứ dơ bẩn đó ám.
Đợi đến lúc cô giáo đã ngủ, Trình Tiểu Hoa nhẹ nhàng ngồi dây.
Cô xem xét khắp nơi một lượt, phòng khách, phòng bếp dùng chung đều rất sạch sẽ.
Những phòng khác đều đã khóa cửa, không cảm nhận được hơi thở của vong hồn.
Lúc trở về phòng, cô giáo Lan vẫn đang ngủ say, trên người cô ấy không có chút âm khí nào cả.
Vong hồn cũng chưa tiến vào trong cơ thể.
---
Mèn ơi, cái phần này gồm 5 phần nhỏ luông.
Em phải edit rồi đăng ban ngày ban mặt, dương khí thịnh thôi :3 chứ tối thấy hơi ơn ớn, vì bóng đè thì ai chắc cũng bị một lần rồi nhỉ L Lạy Chúa, con còn lứa tuổi mầm non