Chương 68: Bóng đè 3
Đã là mười hai giờ rưỡi đêm.
Trình Tiểu Hoa ngồi xuống ghế tựa, khoanh chân, nhắm mắt lại.
Lúc ngồi xuống, chỉ cần không ngủ quên thì tinh thần sẽ vô cùng thanh tỉnh, nếu có dị thường sẽ có thể kịp thời phát hiện ra.
Một đêm qua đi, Trình Tiểu Hoa không hề phát hiện ra tình huống khác thường nào.
Lan Linh mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ồ, trời sáng rồi à? Vậy mà mình có thể ngủ một mạch đến sáng sao? Oa, đây thực sự là giấc ngủ tuyệt vời nhất trong một năm qua của mình!"
Cô ấy thấy Trình Tiểu Hoa đang an vị trên ghế tựa cạnh giường: "Á? Sao em dậy sớm thế?"
Trình Tiểu Hoa duỗi lưng, cười: "Sớm hơn cô một chút thôi ạ." Cô vốn nghĩ chỉ cần một đêm là có thể giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nhưng hiển nhiên là thứ kia đã nhận ra có chuyện nên đêm qua mới không dám xuất hiện.
Lan Linh cũng không để tâm lắm, mặc quần áo xong thì đi toilet rửa mặt.
Không lâu sau, từ trong toilet truyền ra tiếng kinh hô của cô ấy: "Oa, trời ơi! Mình nhìn nhầm à? Sao da mình bỗng dưng đẹp lên thế này?!!! Cả gương mặt cũng đẹp lên không ít đấy."
Trình Tiểu Hoa cười trộm, đấy là do tác dụng của đan làm đẹp đấy ạ.
Tác dụng lớn nhất của đan làm đẹp là cải thiện làn da, còn không có ảnh hưởng gì nhiều với ngũ quan.
Nhưng chỉ cần như vậy đã đủ rồi! Đối với con gái thời nay mà nói, nguyên nhân tự thân rồi ô nhiễm không khí sẽ làm da gặp các vấn đề như: sạm màu, lỗ chân lông to, mụn đầu đen, tàn nhang.
Đây cũng là lý do tại sao mà con gái sẽ bôi đủ loại mỹ phẩm, kem chống nắng, abc, xyz gì đó lên mặt.
Mục đích là để che đi khuyết điểm trên da.
Ngũ quan không cần quá đẹp, chỉ cần một làn da tốt thì cũng trở nên xinh đẹp hơn rồi.
Hiện tại da của Lan Linh đã trắng mịn hơn, ngay cả quầng thâm mắt cũng biến mất, rất giống làn da đã qua chỉnh sửa của các minh tinh đăng trên tạp chí.
Trình Tiểu Hoa nói: "Xem ra giấc ngủ quả thật ảnh hưởng nhiều đến làn da.
Cô mới chỉ ngủ ngon có một đêm thôi mà làn da đã tốt lên nhiều như vậy rồi."
"Em nhìn này, có phải da cô bây giờ trắng đẹp giống như trứng gà bóc không? Ấy, da của Tiểu Hoa em cũng đẹp lắm, hôm qua cô còn tưởng là do em trang điểm cơ đấy."
"Bởi vì mỗi ngày em đều ngủ rất ngon đấy ạ."
Chính là làn da đẹp lên, người khác nhìn qua sẽ tưởng rằng là do trang điểm chứ không nghi ngờ gì cả.
Lan Linh đẹp hơn, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Sau khi cùng với Trình Tiểu Hoa ăn sáng trong tiệm gần trường thì đi học lớp bổ túc.
Cô ấy còn lo Trình Tiểu Hoa cảm thấy nhàm chán, nên muốn rủ cô đi học cùng, giữa trưa lại cùng nhau ăn cơm.
Nhưng Trình Tiểu Hoa từ chối, nói rằng mình muốn đi dạo quanh huyện lị một vòng.
Một lần đi bộ này là "đi bộ" về đến thành phố Vọng Giang luôn.
Lúc này là hơn mười giờ sáng.
Sơn Miêu vừa mới quét dọn một vòng xong xuôi, ngẩng lên thì thấy Trình Tiểu Hoa đang đứng ở cửa: "Chị Tiểu Hoa đã về rồi sao? Chuyện của cô giáo chị đã giải quyết được chưa? Có cần em đến giúp không?"
Cảnh Thù vừa mới từ trên tầng đi xuống: "Nhất định là chưa xong.
Nếu không em đã khoe với bọn ta rồi."
Trình Tiểu Hoa cảm thấy uất ức.
Ngẫm lại, lâu như vậy rồi mà mình còn k hoàn thành được một nhiệm vụ nào một cách độc lập, ít nhiều gì cũng cần đến bọn Cảnh Thù giúp đỡ.
"Hừ, hừ, không được coi thường em!" Trình Tiểu Hoa cũng không ngờ lại như vậy, rõ ràng có đầy đủ các dấu hiệu chứng minh cô giáo Lan bị vong hồn ám.
Nhưng tại sao lại không thấy dấu vết của nó nhỉ?
Về lý thuyết thì người bị vong hồn ám, trên người sẽ dính âm khí.
Cho dù chỉ cần người hơi có giác ngộ tâm linh thôi, gặp được người bị vong hồn ám thì cũng có thể nhìn thấy ấn đường của người đó có màu đen mà.
Nhưng mà ấn đường của cô giáo thật sự rất sạch sẽ, trên người cũng không có chỗ nào cổ quái.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?
Cảnh Thù huơ huơ tay trước mặt Trình Tiểu Hoa: "Ngẩn ra cái gì thế? Bên kia còn có khách gọi một phần hoành thánh thịt heo đó, em không đi nấu đi, không sợ khách chạy mất à?"
"Ừ, ừ, đi ngay đây!" Trình Tiểu Hoa trả lời, lại hỏi Cảnh Thù: "Điện hạ, có cách nào xóa đi âm khí của vong hồn khiến chúng ta không phát hiện ra không?"
Cảnh Thù nói: "Nếu như vong hồn kia ẩn vào thân thể thì âm khí sẽ giảm đi rất nhiều, khó mà phát hiện ra được."
Trình Tiểu Hoa không nghĩ vậy, cô giáo nói sinh hoạt vẫn rất bình thường, không giống như bị vong hồn cộng thể.
Cảnh Thù nói thêm: "Phiền toái như vậy làm gì, chờ lát nữa ta đi cùng em xem như nào."
Trình Tiểu Hoa nói: "Không cần đâu, lần này em muốn tự mình giải quyết lấy.
Nếu không được, em sẽ nhờ mọi người giúp sau."
Mặc dù cảm thấy sự kiện lần này rất quỷ dị nhưng cô xác định được nó không phải là vong hồn mạnh mẽ gì, bằng không chính mình cũng không thể bình an trở về được.
Đúng rồi, nếu như cô không ở đó thì sao nhỉ? Có lẽ nó sẽ xuất hiện chăng?
Suy nghĩ một lát, Trình Tiểu Hoa gửi một tin nhắn cho Lan Linh:
[Cô ơi, hôm nay em không đến chỗ cô được, em có chút việc, hôm khác sẽ đến thăm cô sau.]
Sau khi học xong Lan Linh nhận được tin nhắn, chỉ trả lời một câu: [Ừ.] Tuy rằng cảm thấy có Trình Tiểu Hoa mình sẽ ngủ an ổn hơn, nhưng cũng không thể để Trình Tiểu Hoa ở cùng mình mãi được.
Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là học xong lớp bổ túc, lúc đó cô tự mình đến chùa khai quang cho mặt dây chuyền hình Phật.
Hoặc tìm thầy bói trong thôn xem hộ.
Lớp học bổ túc trong kỳ nghỉ đông thường kết thúc vào lúc năm giờ chiều.
Sau khi tan, Lan Linh cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, xem phim rồi mới về phòng trọ.
Cửa vừa mở ra, một cơn gió lạnh tấp thẳng vào mặt, cô không nhịn được mà rùng mình.
Sao trong phòng còn lạnh hơn ở bên ngoài thế này, chẳng lẽ cửa sổ không đóng? Sau khi kiểm tra, quả nhiên là quên đóng cửa sổ.
Gió lạnh thổi tung rèm cửa.
Lan Linh đóng cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác như có người ở sau lưng nhìn mình, xoay người lại, không thấy gì cả, chắc là ảo giác thôi.
Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.
Nhìn tượng Phật ở góc phòng, Lan Linh đi qua thắp ba nén nhang, cung kính vái ba cái.
Trở lại phòng mình, cô rửa mặt rồi chui vào ổ chăn.
Trước khi ngủ, cô theo thói quen vươn tay lấy sách ở đầu giường để xem, nghĩ bụng sáng mai không phải học, nên có thể đợi qua giờ Tý rồi mới đi ngủ.
Vốn tính như vậy, nhưng không biết là do sách quá nhàm chán hay là do ban ngày đi học mệt quá mà chỉ vừa mới đọc được vài trang, mí mắt đã dính lại.
Suy nghĩ mơ hồ một chút, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người phát lạnh, lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn đang ngồi dựa vào đầu giường, áo lông trên người còn chưa cởi, sách cũng vẫn đặt trên đùi.
Bỏ đi, mệt thì đi ngủ thôi, cứ cởi áo lông ra đã.
Nhưng lúc muốn cử động lại phát hiện ra không thể động được.
Mẹ nó, lại xuất hiện...!Không thể để cho người ta an ổn vài ngày được à?
Lúc này bên tai lại vang lên tiếng "Sạt...sạt...", giống như cào lên ván giường hoặc cào trên tường.
Không được hoảng, không được hoảng, nhất định có thể tỉnh lại.
Lan Linh không ngừng tự nhủ, ý thức liều mạng giãy dụa.
Cùng lúc đó, Trình Tiểu Hoa đứng ở ngoài cửa sổ phòng Lan Linh.
Im lặng nhìn chút ánh sáng thoát ra từ khe cửa.
Vẫn không có chuyện gì, chẳng lẽ mình chỉ đứng bên ngoài mà thứ kia cũng cảm nhận được? Cũng quá mẫn cảm rồi? Rốt cuộc là trò gì vậy?
Trình Tiểu Hoa nhìn đồng hồ, đã mười hai rưỡi, còn nửa tiếng nữa là hết giờ Tý rồi.
"Hay là nếu hết giờ Tý mà không có gì bất thường thì mình trở về trước nhỉ, rồi mai lại đến." Trình Tiểu Hoa tính làm vậy nhưng đáy lòng lại có chút bất an khó tả.
Nghĩ lại, cô quyết định trèo lên theo đường ống dẫn nước.
Tuy rằng cô có khả năng độn thổ nhưng không thể lên trên được, so với yêu tinh mấy trăm năm như Sơn Miêu thì cô vẫn còn kém xa.
Cũng may là cô giáo Lan ở tầng hai, hơn nữa, thể lực của cô cũng khác trước nhiều, không tốn nhiều sức đã bò được đến cạnh cửa sổ.
Cửa sổ đã kéo rèm lại, nhưng không phải được kéo kín.
Cô ghé mắt nhìn qua khe rèm cửa, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì vô cùng kinh hãi.
Cô giáo Lan đang nửa dựa vào đầu giường, nhìn qua giống như đang ngủ.
Nhưng Trình Tiểu Hoa có thể thấy rõ hồn phách của cô ấy đang từ từ thoát ra khỏi thân thể.
Nếu như hồn phách rời khỏi thân thể, lúc muốn quay lại rất phiền phức.
Không có thời gian nghĩ nhiều, Trình Tiểu Hoa ngưng tụ linh lực, ném về phía kia sổ.
Một tiếng "rắc" vang lên, cửa thủy tinh vỡ tan.
Hồn phách sắp thoát ra ngoài vì bị kinh ngạc mà lại trở về thể xác, trong chớp mắt cô giáo Lan bừng tỉnh, há miệng thở gấp.
Trong lúc thở gấp, cô ấy cảm thấy có gió lạnh thổi vào trong phòng, còn có tiếng gió thổi vù vù.
Chầm chậm nhìn qua đó, cô thấy có một đôi chân đứng cạnh giường, Lan Linh đang muốn hét lên thì lại cảm thấy đôi chân đó có mang một đôi giày nhìn rất quen.
Đây là?
"Cô Lan, cô không sao chứ ạ?" Lúc giọng nói của Trình Tiểu Hoa vang lên bên tai, Lan Linh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Sao em lại tới đây? Sao cửa sổ lại vỡ thế, là em làm hả?"
Trình Tiểu Hoa vừa xem xét căn phòng vừa nói: "Vừa nãy em có gõ cửa mà không thấy cô trả lời.
Trực giác em cảm thấy cô vẫn đang ở trong phòng.
Sợ cô xảy ra chuyện nên em mới leo cửa sổ vào.
Thật xin lỗi đã làm hỏng cửa sổ của cô."
Lan Linh sợ hãi nói: "May mà có em đến, nếu không giờ cô chưa thể thoát ra được đâu."
Trình Tiểu Hoa vẫn không tìm ra được chỗ khác thường trong phòng, cô càng cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng thứ kia đến, nhưng sao cô lại không cảm nhận được là có vong hồn nhỉ? Cho dù lúc đầu không nhận ra được thì lúc nãy khi cô phá cửa vào, vong hồn làm sao có thể chạy trốn nhanh như vậy được? Hơn nữa, Minh Âm Linh cũng không rung động.
Trình Tiểu Hoa đắp chăn cho Lan Linh: "Cô kể lại cho em nghe những gì xảy ra trong mơ đi ạ."