Chương 69: Bóng đè 4
Lan Linh bị dọa nhiều lần nên tâm lý cũng vững hơn, rất nhanh đã ổn định được tinh thần, chậm rãi kể lại chuyện lúc nãy:
"Vừa nãy cô định đọc sách nhưng lại ngủ quên mất.
Sau đó thì phát hiện ra mình lại bị bóng đè rồi.
Vẫn nghe thấy tiếng cào móng tay vào ván giường, tiếng động không lớn nhưng cô nghe rất rõ.
Cô cảm thấy thân thể của mình như bay lên, bay mãi đến lúc chạm vào trần nhà.
Đến lúc cô cúi đầu nhìn xuống, cô thấy cảnh vật trong phòng khá khác biệt, vẫn là phòng cô nhưng cũng không phải phòng cô.
Phòng rộng hơn, giường là giường 1m80.
Có tiếng gọi cô cứ liên tục vang lên: "Đi đi, nơi này không phải nhà cô, mau đi đi,..." Lần này cô không cẩn thận nên bị lừa, cũng chầm chậm bay ra phía cửa phòng, muốn về phòng của mình.
Ngay lúc cô sắp bước qua cửa thì có một tiếng nổ lớn làm cho cô kinh ngạc, rồi bừng tỉnh lại."
Tiếng nổ đó là do Trình Tiểu Hoa dùng linh lực phá cửa sổ mà có.
Nếu muộn chút nữa thì hồn phách của cô giáo Lan sẽ rời khỏi thân thể, đến lúc đó thì dựa vào năng lực hiện giờ của Trình Tiểu Hoa cũng không thể có cách gọi hồn phách về lại cơ thể.
Mục đích của thứ kia rất rõ ràng, chính là muốn lừa hồn phách của cô giáo rời khỏi thân thể.
Lừa vậy để làm gì? Tất nhiên là muốn chiếm lấy thể xác rồi.
Không phải là cơ thể của mình, cho dù mạnh mẽ cưỡng đoạt chiếm lấy thì cũng không thể dùng được mấy ngày đâu.
Giống như lúc Lý Bân hại chết Lâm Hải rồi chiếm xác cậu ta.
Khoan đã!
Trình Tiểu Hoa động não: Lý Bân chết đã 25 năm rồi, nhờ vào việc chiếm xác Lâm Hải nên mới ra khỏi toilet nam được.
Như vậy, có lẽ vong hồn lần này cũng giống như vậy, vì không có cách rời khỏi nên mới muốn chiếm thể xác người khác sao?
Chỉ có một điểm không giống trong hai vụ này, đấy là Lý Bân mạnh hơn, có thể hại chết người.
Còn thứ lần này, khả năng kém hơn nên không thể trực tiếp ra tay giết người, chỉ có thể tạo ra giấc mơ rồi dụ hồn phách rời đi.
Bởi vì lúc con người ngủ, cả người đều thả lỏng là lúc năng lực tinh thần yếu nhất.
Nhưng điểm mấu chốt là nếu như vậy thì thứ kia phải ở quanh đây, nhưng Trình Tiểu Hoa cô lại không thể tìm thấy nó!
"Cô ơi, cô kể lại thật kỹ một lần nữa đi ạ!" Trình Tiểu Hoa mong dựa vào các tiểu tiết để phát hiện chỗ bất thường.
Lan Linh không ngủ được nữa nên cũng đồng ý kể lại một lần nữa: "...Sau đó thì phát hiện ra mình lại bị bóng đè rồi.
Vẫn nghe thấy tiếng cào móng tay vào ván giường, tiếng động không lớn nhưng cô nghe rất rõ...."
Bỗng nhiên Trình Tiểu Hoa ngắt lời: "Có phải lần nào cô cũng nghe thấy tiếng cào ván giường không ạ?"
Lan Linh gật đầu: "Đúng thế."
Trình Tiểu Hoa cúi người xuống nhìn gầm giường, Lan Linh nói: "Em đừng kiểm tra nữa, cô đã kiểm tra bao nhiêu lần rồi ý.
Dưới giường không có gì đâu."
Bởi vì phòng khá nhỏ nên giường được kê sát vào tường hai cạnh tường, dưới giường ngoài những thùng nhựa ra thì không hề có gì cả.
Đây là tầng hai, tầng một cũng có một hộ gia đình ở nên nền đất chắc sẽ không có thứ gì không sạch sẽ.
Trình Tiểu Hoa cào lên ván giường: "Nghe giống như này không cô ơi?"
Lan Linh lắc đầu: "Nặng hơn một chút"
"Không giống ạ? Thế có lẽ không phải chỉ cào lên ván giường mà còn là cào cái gì đó nữa?" Trình Tiểu Hoa nói xong, cả người Lan Linh đều lạnh run.
Trình Tiểu Hoa lại kiểm tra cả trong lần ngoài phòng.
Thậm chí còn trèo ra ngoài cửa sổ kiểm tra, Lan Linh nói: "Em trèo lên đó làm gì, cẩn thận không ngã bây giờ!"
Trình Tiểu Hoa nhảy lại vào phòng, chỉ tường ngăn: "Cô ơi, tường này là chủ nhà ngăn sẵn rồi sao ạ?"
Lan Linh nói: "Vốn đây là phòng ngủ chính, chủ nhà cho người phân thành hai phòng nhỏ để cho thuê.
Cũng rất bình thường thôi."
Sắc mặt Trình Tiểu Hoa ngưng trọng: "Không bình thường đâu ạ.
Theo lẽ thường thì để tiết kiệm nhà, chủ nhà sẽ làm vách ngăn rất mỏng.
Nhưng cô nhìn vách tường này đi ạ, cô không cảm thấy nó rất dày sao? Dường như còn dày hơn cả vách tường bình thường cơ ạ."
Nghe vậy, Lan Linh cũng đi đến chỗ cửa sổ để nhìn thử xem.
Cửa sổ phòng này vốn dĩ rất lớn, lại còn khá thấp, nhưng vì muốn chia phòng thành hai phòng nhỏ, nên đã xây một bức tường ở giữa, chia cửa sổ làm 2.
Lúc vừa mới chuyển đến, Lan Linh cảm thấy tường dày cũng không sao, cách âm càng tốt, hai phòng mỗi phòng một nửa cái cửa sổ, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nhau cả.
Giờ nhìn lại thì thấy nổi hết cả da gà lên.
"Em định nói là cái thứ kia bị giấu ở trong tường sao?"
Trình Tiểu Hoa cũng không biết nói sao, cho dù có giấu vào trong tường thì cô cũng phải cảm nhận được chứ.
"Trước tiên cứ đập tường ra xem sao đã ạ."
Lan Linh nói: "Hay để ngày mai đi? Cô sẽ tìm hai công nhân đến đập hộ."
Trình Tiểu Hoa nói: "Cửa sổ hỏng rồi, gió lạnh cứ vậy thổi vào nên cô cũng không ngủ được đâu ạ.
Dù sao cũng không có việc gì làm, cứ để em làm cho ạ."
Chủ yếu là do đêm làm thì sẽ tiện hơn, có vấn đề gì có thể giải quyết ngay.
Nếu trong tường không có thứ gì, ngày mai gọi người đến sửa là được rồi.
Trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc nên dọn xong chăn đệm trên giường là có thể di chuyển nó sang chỗ khác rồi.
Lan Linh chạy đến phòng khách muốn tìm một công cụ để đập tường, vậy mà tìm được một cái búa rất to, trở lại phòng, cô ấy nâng búa chuẩn bị đập.
Trình Tiểu Hoa vội ngăn lại: "Cô làm gì thế ạ?"
Lan Linh nói: "Đập tường? Không phải em nói phải mà thế à?"
"Cô cứ đập như vậy sẽ mệt lắm đấy ạ.
Không cẩn thận còn có thể làm chính mình bị thương còn tường thì không sao cả."
"Thế phải làm sao giờ?"
"Dùng cái này ạ!" Không biết Trình Tiểu Hoa kiếm đâu được một thanh đao nho nhỏ: "Đào một cái hốc nhỏ là được rồi ạ!"
Tường được xây dựng rất kiên cố, sau khi đào qua lớp xi măng là đến lớp gạch.
Nếu là con gái bình thường thì muốn đào một cái hốc trên tường rất khó khăn.
Nên Trình Tiểu Hoa lén dùng chút linh lực đào được một cái hốc nhỏ.
Cùng lúc cô đào xuyên qua lớp gạch, Minh Âm Linh cũng phát ra tiếng kêu.
Phụ họa cho tiếng kêu của Minh Âm Linh, cô nhìn thấy một cánh tay hư thối dính đầy bụi đang duỗi ra khỏi cái hốc nhỏ.
Trình Tiểu Hoa vô cùng kinh ngạc, vội lùi về sau mấy bước.
Lúc đầu chỉ là một bàn tay, sau đó là toàn bộ cánh tay, rồi là cả một cô gái chầm chậm bò ra khỏi cái hốc trên tường.
Mái tóc dài bết lại đầy máu và bụi, che hết cả khuôn mặt.
Trình Tiểu Hoa cảm thấy không thấy mặt cũng tốt.
"Sao em còn ngẩn người ra thế?" Lan Linh thấy Trình Tiểu Hoa đang sững người, nên muốn đi lên xem trong cái hốc có gì.
Trình Tiểu Hoa kéo cô ấy lại, run giọng nói: "Nó, nó bò ra rồi, cô đừng qua đó!"
"Nó? Ai cơ?" Lan Linh ngờ ngợ, giật mình.
Nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy trên tường có một cái hốc nhỏ, đen thui, giống như đang cất giấu một bí mật không muốn bị ai phát hiện, ngoài ra thì không thấy gì nữa.
Trình Tiểu Hoa che Lan Linh ở sau lưng: "Cô sao lại ở trong tường vậy?"
Người con gái đang bò ra khỏi cái hốc kia, nghe thấy có tiếng người, kinh sợ mà rụt người muốn chui về.
Trình Tiểu Hoa hạ giọng nói: "Cô ở bên trong đó còn chưa thấy chán à, còn muốn bị nhốt ở trong đó mãi à?" Ma nữ ngẩng đầu lên, mái tóc dài tản sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt bị bụi bẩn bám đầy.
Lúc còn sống, chắc hẳn cũng là một cô gái xinh xắn, ngũ quan rất đẹp, nhưng giờ thì, xương trắng, thịt thối hòa với bụi bẩn làm cho người ta thấy buồn nôn.
"Không, tôi không muốn bị nhốt trong đó nữa đâu!" Giọng nói vì sợ hãi mà run rẩy.
Mặc dù Lan Linh không thấy thứ kia nhưng cô ấy thấy Trình Tiểu Hoa đang nói chuyện với mặt tường, dường như thật sự có thứ gì ở đó.
Trong lòng không khỏi lấy làm lạ, từ lúc nào mà Tiểu Hoa lại có khả năng thông linh vậy? Có rất nhiều chỗ khả nghi nhưng cô ấy không dám quấy nhiễu, chỉ đành đứng im sau lưng Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa nói: "Cô không chịu nổi việc ở trong tường nên muốn đoạt thân thể người khác đấy hả?"
"Tôi cũng không còn cách nào khác.
Ngày ngày đêm đêm bị vây khốn trong tường, dù cho tôi kêu la nhường nào cũng không có ai nghe thấy, dù có cào tường cũng không thể cào ra một lỗ thủng.
Loại cảm giác này sẽ ép người ta phát điên! Mà tôi lại không thể điên được.
Cầu xin cô, đừng nhốt tôi vào trong đó nữa."
Ma nữ vừa khóc lóc kể lể vừa bò ra ngoài.
Trình Tiểu Hoa cảm thấy thân thể nó như là một loại chất lỏng, chảy ra từ trong hốc tường.
Mặc dù đã thấy ma nữ hiện thân nhưng Trình Tiểu Hoa vẫn không cảm nhận được oán khí của nó.
Ngay cả ma khí trên người nó cũng như có như không, vô cùng nhẹ.
Trình Tiểu Hoa nói: "Cô chết như thế nào, sao lại bị vây khốn trong tường này?"
Ma nữ ôm mặt khóc nức nở: "Tôi không thể ngờ được gã sẽ giết tôi.
Chúng tôi đã bàn chuyện kết hôn, xảy ra mâu thuẫn, gã lại độc ác xuống tay..." Ma nữ này tên là Giang Thủy, lớn lên trong thành phố lớn.
Gã mà Giang Thủy nói là chủ nhà của Lan Linh, tên Trịnh Nghị là người huyện Linh Thủy.
Vài năm trước, lúc ra ngoài làm việc, Trịnh Nghị đã kết bạn được với Giang Thủy xinh đẹp.
Đều là người trẻ tuổi rời khỏi quê hương tìm việc nên họ nhanh chóng phải lòng nhau, sau đó dọn đến ở cùng nhau.
Trịnh Nghị lớn hơn Giang Thủy khá nhiều tuổi, trong nhà đã sớm thúc giục gã nhanh chóng kết hôn đi.
Sau khi yêu đương được một năm, Trịnh Nghị đưa Giang Thủy về nhà gã ở huyện Linh Thủy, ra mắt cha mẹ.
Cha mẹ Trình rất hài lòng, lấy hết tiền tích cóp cho con trai mua nhà trong huyện lị, làm chỗ cho đôi trẻ sống.
Có lẽ do Giang Thủy chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở lại một huyện nhỏ sinh sống, cô ấy hy vọng có thể có một ngôi nhà trong thành phố, trải qua thế giới chỉ có hai người.
Biết chuyện cha mẹ Trịnh đã mua xong nhà, Giang Thủy rất tức giận.
Cô ấy muốn Trịnh Nghị bán nhà đi, sau đó mượn thêm tiền của cha mẹ cô là đủ mua một căn nhà nhỏ trong thành phố rồi.
Trịnh Nghị không đồng ý, gã cảm thấy nếu mua nhà trong thành phố thì chỉ có thể mua được một căn nhà cũ, gã sẽ thấy nghẹn khuất, cũng không thể đón cha mẹ đến ở cùng.
Nên vẫn kiên quyết ở lại trong huyện, cũng chuẩn bị chuyển về huyện làm.
Vốn chỉ là mâu thuẫn, dần dần thành tranh cãi to, rõ ràng là người yêu của nhau nhưng lại dùng những từ ngữ khó nghe mắng mỏ nhau.
Cuối cùng còn động tay động chân, trong lúc do dự, Giang Thủy bị hắn đẩy một cái ngã ra ngoài cửa sổ tầng hai.
---
Giang Thủy: "Hận đàn ông!!!!" =]]