Chương 73: Cổ trấn bị lãng quên (phần một)
Mặt trời mọc rồi lặn là chu kỳ đã hằng ngàn năm qua.
Nghe nói, mỗi khi mặt trời mọc lên, dương khí cũng vượng, tai họa phải tránh đi.
Mà mỗi khi mặt trời lặn xuống, dương khí suy giảm, những thứ tránh trong bóng tối sẽ rục rịch xuất hiện.
Hoàng hôn hôm nay đỏ rực, ánh nắng chiều cũng nhiễm đỏ, làm cho cả dãy núi cũng chìm trong màu đỏ đó.
Tôn Tĩnh đứng trên đỉnh núi Lạc Nhật, nhìn màn đêm sắp buông xuông, thúc giục nói: "Anh chụp xong chưa vậy? Trời sắp tối rồi, chúng ta mau xuống núi thôi.
Trời tối là đường sẽ khó đi hơn nhiều đấy."
"Không sao, núi này cũng không quá cao, hơn nửa tiếng là xuống chân núi rồi."
Ngô Phi là một nhiếp ảnh gia chuyện nghiệp, thấy cảnh đẹp là sẽ không đi đâu cả.
Lúc này đang chuyên tâm cầm máy ảnh chụp vài bức.
Núi Lạc Nhật quả không hổ là nơi chụp ảnh mặt trời lặn đẹp nhất cả nước, làm cho người ta có cảm giác đã đến rồi thì không muốn đi nữa.
Ngược lại cũng không uổng công cậu và bạn gái chạy xe hơn năm tiếng đến đây.
Tiếc là trên núi không có chỗ nghỉ, nếu không thì sẽ ở lại, mai lại ngắm mặt trời mọc.
"Em nói xem, núi này đẹp như vậy, lại là điểm du lịch nổi tiếng mà sao lại không có ai xây khách sạn trên này nhỉ?"
"Khách sạn? Khách sạn đều ở dưới chân núi rồi.
Mau lên, đã sắp tối rồi mà."
Tôn Tĩnh lại giục một lần nữa Ngô Phi mới chịu thu dọn máy ảnh cùng giá ba chân lại, rồi xuống núi.
Mặt trời lặn xuống núi thì bóng tối sẽ sớm đến.
Nhất là trên núi, tầng tầng tán cây che khuất chỉ có thể lờ mờ thấy đường ở dưới chân.
Cũng hãy còn may là những công nhân làm được có xây đường gạch.
Vốn tưởng rằng nửa giờ đi đường không bao nhiêu nhưng đi mãi đến đêm đen rồi mà vẫn không ra khỏi núi.
Thềm đá dưới chân cứ một bậc lại một bậc, giống như có đi mãi cũng không đến điểm cuối cùng.
Hai người đi mãi đều đã có chút thấm mệt, vừa đi vừa dìu nhau, chuẩn bị dừng lại nghỉ một lát.
Nghỉ ngơi cũng không xong, Ngô Phi dùng đèn pin của di động chiếu sáng để xem xét xung quanh, muốn xem đường còn xa lắm không.
Nhưng những chỗ đèn pin chiếu đến, ngoài trừ cây hoang cỏ dại, sỏi đá ra thì cũng không thấy gì nữa.
Ngô Phi cau mày nói: "Thật sự là kỳ quái, lúc lên núi cũng không thấy mệt như giờ."
"Đều tại anh, động vào máy ảnh cái là không còn để ý đến gì nữa.
Em giục anh mấy lần mà cứ để đến tận lúc đó..." Tôn Tĩnh giận dỗi, sau đó giơ tay chỉ một chỗ: "Ôi, anh nhìn bên kia xem, có ngọn đèn, hình như là khu dân cư đấy."
Ngô Phi nhìn theo hướng cô người yêu chỉ, thấy cách đó không xa có ánh đèn, còn có thể nhìn thấy bóng mấy ngôi nhà.
"Có khu dân cư thì tốt quá rồi!" Hai người nhìn nhau cười, đi về hướng đó.
Họ hoàn toàn quên mất rằng khi nãy soi đèn tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề có cái gì cả.
Đi không bao lâu thì một tòa cổ trấn nhỏ xuất hiện trước mắt.
Nhà ở đều là ngói xanh tường trắng nối liền nhau, đường đá uốn lượn không biết điểm cuối.
Một con sông nhỏ rộng không quá hai mươi mét chia trấn nhỏ thành hai phần.
Ven sông đèn đuốc sáng trưng, hình ảnh phản chiếu trong nước càng thêm phong tình.
Ngô Phi và Tôn Tĩnh vừa đến đã bị mê hoặc.
Thật sự quá đẹp! Quả thực so với những cổ trấn mà họ từng đi thì càng cổ xưa hơn, càng đẹp đẽ, hấp dẫn hơn.
Ngô Phi nói: "Ở đây có thêm điểm du lịch từ lúc nào vậy? Rất đẹp, giống như là ở thế giới bên kia! Em xem kìa, bên kia bờ sông còn có khách sạn, hay chúng ta đến bên đó xem xem."
Tôn Tĩnh gật đầu: "Kia có một cây cầu đá, chúng ta đi thôi."
Hai người tay nắm tay đi đến trên cầu đá, không có mảy may phát hiện ra là bên cạnh đó có một bia chỉ đường: "Núi sâu nguy hiểm, du khách xin hãy dừng lại!
Đứng ở trên cầu đá, có thể thu hết cảnh đẹp hai bên bờ sông vào tầm mắt.
Sở thích chụp ảnh của Ngô Phi lại nổi lên, lấy máy ảnh ra, nói với bạn giá: "Em đứng ở trên cầu đi, anh chụp cho em một bức."
Bởi vì là buổi tối nên Ngô Phi mở đèn flash.
Lúc đèn flash sáng lên trong phút chốc, anh ta thấy trong cửa sổ lấy cảnh một đoàn người đang đi qua cạnh Tôn Tĩnh, vẻ mặt người người đều chất phác, làn da màu xám, quần áo trên người cũng chỉ có hai màu đen trắng, thật giống như trong một bức ảnh đen trắng.
Ngô Phi bỏ máy ảnh xuống, nhìn lên chỉ thấy mỗi mình Tôn Tĩnh đang đứng ở đầu cầu cười hỏi: "Chụp xong rồi?"
"Tay run, chụp không đẹp lắm.
Em cứ đứng yên ở đó, để anh chụp lại một tấm khác cho."
Có lẽ vừa rồi chỉ là hoa mắt thôi, Ngô Tôn lại cầm máy ảnh lên, nhìn ô lấy hình.
Mọi thứ vẫn bình thường nhưng lúc đèn flash léo sáng một màn kia lại xuất hiện.
Một đoàn người chậm rãi đi qua cầu, tất cả đều cúi đầu, rũ mắt.
Bỗng nhiên có một người ngẩng đầu lên, nhìn anh ta, ánh mắt đó lạnh lùng và trống rỗng, không hề giống ánh mắt của người sống.
Ngô Phi phát hoảng, vội bỏ máy ảnh xuống, mồ hôi lạnh ứa ra.
Lúc này mới nhận ra nơi này rất quỷ quái, từ lúc bọn họ đến đây đến giờ, không hề nhìn thấy một bóng người nào.
Một trấn rộng như vậy mà lại không có ai cả!
Lúc này Tôn Tĩnh cũng đi tới: "Chụp được chưa? Cho em xem xem có đẹp không nào."
"Nơi này không ổn, mau chạy đi!" Ngôi Phi cầm chặt tay bạn gái muốn chạy trở về bên kia.
Nhưng đúng lúc này, chúng quanh bỗng nhiên ồn ào tiếng người, trên cầu, trên đường, chỗ nào cũng đầy người.
Ngay cả trong sông cũng có một chiếc thuyền gỗ không biết xuất hiện từ lúc nào, trên thuyền không chỉ có cô chèo thuyền mà trong khoang hình như còn có người ngồi....
---
Đã sắp hai tháng rồi hệ thống không công bố nhiệm vụ mới cho Trình Tiểu Hoa, cô còn tưởng rằng lỗi hệ thống đã được sửa xong xuôi.
Không ngờ, đến trung tuần tháng ba, lỗ hổng...!à không...!nhiệm vụ mới lại đến.
[Trấn Phượng Minh sắp tới sẽ có sự kiện linh dị diễn ra, gây bất an cho nhân loại.
Độ khó của nhiệm vụ: 4 sao.
Yêu cầu của nhiệm vụ: Ngăn chận sự ảnh hưởng của sự kiện linh dị, duy trì thế cân bằng giữa Minh Giới và Nhân Gian.
Khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Linh lực +80 điểm.
Trừng phạt làm thất bại nhiệm vụ: Vạn quỷ cắn người.
Thời gian thực hiện nhiệm vụ: Mười ngày tính từ hôm nay.]
Trình Tiểu Hoa đọc xong nhiệm vụ đúng lúc trên tivi đưa tin:
"Rạng sáng nay, lúc sáu giờ, tại núi Lạc Nhật, huyện Linh Phong, thành phố Đại Hoa phát hiện hai thi thể.
Bước đầu điều tra, cảnh sát loại trừ khả năng là án mạng, nguyên nhân tử vong là do trượt chân ngã từ trên cao xuống.
Theo tìm hiểu của phóng viên đài truyền hình chúng tôi, hai người tử nạn là một đôi tình nhân đã mất liên lạc sau khi vào núi ba ngày trước.
Nhân đây cũng xin nhắc nhở quần chúng nhân dân khi đi dã ngoại ngắm cảnh cũng phải chú ý đến an toàn của bản thân..."
Sơn Miêu lắc đầu, thở dài: "Loài người đúng là thứ gà bệnh, núi thấp như vậy mà còn xảy ra chuyện được."
Tôn Danh Dương nói: "Cậu cho là ai cũng giống cậu lớn lên ở trong núi à? Nhân loại rất yếu ớt, rất dễ hẻo."
Trình Tiểu Hoa cầm di động đến hỏi: "Mọi người có ai biết trấn Phượng Minh là ở đâu không? Hệ thống này thật sự quá kỳ quái, cho nhiệm vụ mà không nói rõ là ở đâu cả.
Tôi vừa tìm kiếm trên mạng, kết quả là có rất nhiều trấn tên Phượng Minh."
Cảnh Thù nói: "Tìm kiếm cũng không khó đâu, em xem xem gần đây có trấn Phượng Minh nào có chuyện linh dị là được."
Trình Tiểu Hoa bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng thế, sao em không nghĩ ra nhỉ."
Vì thế lại ôm di động tìm kiếm.
"Điện hạ thật sự là anh minh thần võ!" Tôn Danh Dương lại nịnh nọt, Cảnh Thù khó chịu: "Cút! Bản quân không thiếu thái giám tùy thân, đừng có mà xem phim cung đấu xong rồi học mấy tên thái giám kia xun xoe trước mặt bản quân."
Sơn Miêu nói: "Lão Tôn, hóa ra ngoài làm Hán gian anh còn có bản lĩnh làm thái giám nữa."
Tôn Danh Dương không dám tỏ thái độ với Cảnh Thù, chỉ có thể hù dọa Sơn Miêu: "Con mèo chết tiệt nhà cậu, ăn nói cho hẳn hoi, bằng không tôi nói với Manh Manh cậu là một con yêu quái, chơi với em ấy là đang chờ thời cơ để ăn em ấy đấy!"
Sơn Miêu: "..."
"Quái lạ, không phải nói phát sinh sự kiện linh dị làm nhân loại bất an à? Sao trên mạng không có gì thế?" Trình Tiểu Hoa tìm kiếm một hồi, cũng không tìm được cái trấn tên Phượng Minh nào có xảy ra sự kiện linh dị.
Hết cách, cô đành mở lại thông tin nhiệm vụ.
Bình thường, hệ thống chỉ sẽ cho thêm một vài gợi ý, đôi lúc cô quên mất có cái này luôn đấy.
[Trấn Phượng Minh là một trấn cổ có từ nghìn năm trước.
Một nghìn năm trước, người trong trấn đều chết sạch, trấn Phượng Minh rơi vào quên lãng.
Vị trí: Gần sông Thủy Nguyên.]
Quả nhiên, vẫn không nêu rõ địa điểm.
Lưu vực sông Thủy Nguyên cực lớn, trấn ở ven sông có rất rất nhiều.
Cảnh Thù cũng nhìn qua: "Sao nhiệm vụ càng lúc càng biến thái nhỉ?"
Nếu là trước đây, hắn chỉ thấy nhiệm vụ quá dễ, Trình Tiểu Hoa hoàn thành quá chậm.
Giờ sao, thân phận thay đổi, thái độ cũng biến đổi lớn hơn.
Trình Tiểu Hao nói: "Anh có biết trấn nào mà một nghìn năm trước người dân ở đó đột tử hết không?"
Cảnh Thù nói: "Nếu là gần đây thì ta còn có thể bấm tay tính thử, nhưng quá lâu thì phải xem lại hồ sơ vụ án của Địa phủ Tư.
Nếu không để ta tìm Quảng Bình nhờ tra hộ cho."
Nói xong rút điện thoại ra nhắn tin cho Quảng Bình:
[Quảng Bình, giúp ta tìm xem gần sông Thủy Nguyên có trấn nào tên Phượng Minh không, một nghìn năm trước cư dân đột tự hết ấy.
Thấy tin thì trả lời ngay!]
Tin gửi đi mãi đến một giờ sau mới nhận được trả lời:
[Ta đang đi họp trên Thiên giới, lúc nào về sẽ tìm giúp cậu.]
Họp ở Thiên giới?
Trình Tiểu Hoa nói: "Thập Điện hạ đi họp rồi, hay anh nhờ cấp dưới của anh tra giúp xem.
Đỡ phải làm phiền Thập Điện hạ."
Cảnh Thù nói: "Trợ thủ của anh khá nhiều nhưng không có quyền hạn của Diêm La thì tư liệu quan trọng không xem được.
Bằng không em nghĩ là ta muốn thiếu nợ ân tình của Quảng Bình à?"
"Vậy chúng ta chờ Thập Điện hạ trở về tìm hộ cũng được, hoặc là nhờ các vị Điện hạ khác giúp cũng được."
"Họp ở Thiên giới thường khá quan trọng, nên nhất định là Thập điện Diêm La đều phải đi.
Chờ đến lúc bọn họ trở về cũng không ổn lắm.
Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới à? Nhiệm vụ của em phải hoàn thành trong mười ngày, chờ không được đâu."
Trình Tiểu Hoa nói: "Một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, không phải chỉ là cách nói trong thần thoại thôi sao? Hóa ra lại là thật!"
Cảnh Thù nói: "Thần thoại cũng sẽ có vài chỗ đúng.
Thật ra loài người cũng khá thông minh, có thể phát hiện ra cả cửa vào Thiên giới.
Chẳng qua là cũng vô dụng mà thôi, bọn họ không vào được."
---
Oki.
Chúc mừng bạn Ngô Phi, bạn đoán đúng rồi đó :3 hẳn là đẹp như ở thế giới bên kia =.= rất có thể bạn đã được đến một ảo cảnh mô phỏng Minh giới J còn con sông kia là Suối Vàng, và cầu kia là cầu Nại Hà =]]
Thật lòng thì em chẳng biết tý tẹo nào về máy ảnh đâu, nên cái gì mà cửa sổ lấy hình là để nguyên từ bản convert ý, mọi người biết nó là gì thì nói iêm nạ