Chương 74: Cổ trấn bị lãng quên (phần hai)
Trình Tiểu Hoa càng kinh hãi: "Anh nói loài người từng phát hiện ra cổng vào Thiên giới? Từ lúc nào vậy? Sao em không thấy đưa tin gì cả?"
Cảnh Thù nói: "Cổng vào Thiên giới có kết giới vô cùng hùng mạnh, cho dù là vật thể gì đến gần đều sẽ bị cắn nuốt, cho dù không gian và thời gian thì cũng không tránh thoát được.
Vì kết giới này quá hùng mạnh, tuy có thể bảo đảm không có yêu, ma, người tùy tiện xâm nhập vào thiên giới nhưng cũng là cho thời gian bị bẻ cong nên xuất hiện sự chênh lệch rất lớn với Nhân gian.
Về phần tin tức hả, có nhiều mà, do người phương Tây phát hiện ra đó.
À, đúng rồi, bọn họ còn đặt cho nó cái tên là "Lỗ đen"."
Trình Tiểu Hoa suýt nữa thì phun ra một ngụm máu: "Cái, cái này...!cũng không quá khoa học rồi!"
Cảnh Thù khinh thường cười lạnh: "Khoa học? Em không biết có nhiều nhà khoa học vĩ đại đều là những giáo đồ thành kính nhất à?"
Chẳng lẽ đây là cái gọi là: "Tận cùng của khoa học là thần học"?
Cảnh Thù nói: "Lúc nào có cơ hội sẽ đưa em lên Thiên giới chơi.
Còn nhiệm vụ của em, dù sao cũng nói là ở phụ cận sông Thủy Nguyên, chúng ta cứ đến đó xem, biết đâu lại có dấu vết còn sót lại."
Trình Tiểu Hoa ngẫm lại cũng thấy đúng.
Chỉ là độ khó của nhiệm vụ lần này là bốn sao, mới bắt đầu đã cho thấy nó khó ra sao rồi đấy.
Tất nhiên là Trình Tiểu Hoa cũng không dám cậy mạnh, nên nhờ cả Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đi cùng.
Trước khi đi, cô treo thông báo tạm dừng buôn bán ở trước cửa, sau đó còn nhắn cho nhóm khách quen, tránh cho việc có người hoặc quỷ sai phải mất công đến mà không được gì.
---
Đoạn sông Thủy Nguyên chảy qua phía bắc thành phố Vọng Giang, tổng chiều dài của nó là hơn chín trăm kilomet, sông Tịch Giang của thành phố này cũng chỉ là một nhánh nhỏ của sông Thủy Nguyên.
Sau khi nhóm Trình Tiểu Hoa đến sông Thủy Nguyên, bọn họ đi dọc theo bờ sông một hồi mà không hề phát hiện ra được chút manh mối nào.
Bờ bên này không có gì, có khi nào là ở bờ bên kia không?
Ừm, qua sông xem thử một lượt cũng tốt.
Chờ đến lúc bọn họ đi đến bến tàu thì đã muộn, chuyến tàu cuối cùng trước khi trời tối đã chạy cách bờ một đoạn xa.
Sơn Miêu nói: "Hay là chúng ta bơi qua đi?"
Bọn họ đang đứng ở chỗ có chiều rộng ước tính khoảng hơn một ngàn mét, khả năng bơi lội của Sơn Miêu khá tốt, bơi qua cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng hơn ba trăm năm trước, lúc binh lính nhà Thanh tiến vào Trung nguyên, Tôn Danh Dương trên đường chạy trốn đã trượt chân ngã xuống sông mà chết.
Nên gã vô cùng e ngại, kiêng kị đối với nước.
Vừa nghe Sơn Miêu nói xong thì đã phản đối: "Khả năng bơi lội của lão Tôn đây không tốt.
Bơi qua á? Đùa à, tôi không muốn chết thêm lần nữa đâu nhé.
Chi bằng chúng ta kiếm một nhà nghỉ, ngủ lại một đêm rồi sáng mai qua sông nhé?"
Trình Tiểu Hoa hỏi Cảnh Thù: "Điện hạ, anh có cách gi có thể qua sông không?"
Cảnh Thù cũng có chút khó xử: "Nếu như chỉ có một mình ta thì đơn giản hơn rồi, cõng em bay qua cũng được, nhưng cũng có thể không cẩn thận ngã xuống sông đấy." Ngụ ý là không có cách.
Có lẽ Cảnh Thù cảm thấy mất mắt, chửi đổng: "Đều do lão già Diêm Vương kia, tự dưng phong ấn chín thành công lực của ta.
Nếu không thì cho dù lật tung cái sông Thủy Nguyên nho nhỏ này cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì!"
Trình Tiểu Hoa cười ngượng ngùng, có thể gọi Diêm Vương là lão già chắc cũng chỉ có mình Cảnh Thù mà thôi.
Thế là bọn họ gặp phiền phức rồi đây.
Buổi tối ngày hôm kia cô nhận được thông báo nhiệm vụ, đã hai ngày trôi qua rồi, cô chỉ còn lại tám ngày để làm nhiệm vụ mà đến địa điểm cụ thể còn không biết nữa.
Nếu như ở lại một đêm thì chỉ còn có bảy ngày rưỡi để làm nhiệm vụ.
Cô cũng không chắc rằng bờ bên kia có manh mối gì hữu dụng hay không.
So với những nhiệm vụ trước đây, nhiệm vụ lần này quả thật khó hơn nhiều rồi.
Chính vào lúc đang buồn phiền thì lại nghe thấy Tôn Danh Dương reo lên: "Có cách rồi! Mọi người xem xem, bên kia là cái gì nào?"
May mà bọn họ đều không phải là người bình thường, cho dù là buổi tối thì vẫn có thể nhìn thấy ở cách bến đò khoảng mười thước có một tòa nhà, trước cửa có một loạt bè gỗ, dưới bè gỗ có treo những túi nhìn như túi khí.
Trình Tiểu Hoa chưa từng thấy thứ đồ như vậy nên hỏi: "Đó là cái gì vậy? Nhìn giống bè thế."
Tôn Danh Dương đắc ý nói: "Không biết hả? Để lão Tôn nói cho mấy người biết nhé, đấy gọi là bè da dê, chính là dùng những túi da dê chứa đầy khí bên trong, buộc xuống dưới một tấm tre, nứa, dùng để qua sông.
Hiện giờ ít thấy nhưng lúc cổ đại lại vô cùng phổ biến.
Do chi phí ít, thích hợp với những chỗ nước ăn cạn, nên rất được dân gian ưa dùng."
Trình Tiểu Hoa ồ một tiếng: "Lão Tôn, vẫn là anh có hiểu biết."
Bên trong tòa nhà cũng có người, chủ nhân là người chuyên làm bè da dê bên sông Thủy Nguyên để kiếm sống.
Hiện giờ, đò rất thông dụng, có rất nhiều khách du lịch chưa từng thấy bè da dê nên đều đồng ý bỏ chút tiền trải nghiệm cảm giác mới mẻ.
Trình Tiểu Hoa đến gõ cửa, trình bày lý do.
Chẳng ngờ được ông chủ vừa nghe xong đã xua tay: "Không được, trời đã tối rồi, qua sông không an toàn đâu.
Trả thêm tiền? Thêm tiền cũng vẫn không được, mạng quan trọng hay là tiền quan trọng? Nói thật cho cô biết, gần một tháng nay tôi đã ngừng buôn bán.
Trong sông có thứ cổ quái!"
Bốn người nghe thế thì đều liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Sao lại nói như vậy?"
"Không biết gần đây tôi đụng chạm vận đen gì, có hai lần thuyền bị lật.
Cũng may là những người khách đó đều mặc áo phao, lúc ban ngày lại có nhiều thuyền quanh đấy nên mới không xảy ra chuyện nguy hiểm gì.
Nhưng tôi cũng bị trách cứ, bên trên không cho phép tôi buôn bán cái này nữa."
"Sau khi gặp chuyện không may, bên trên có điều tra nói cho ông biết nguyên nhân là do đâu không?"
"Có điều tra, họ nói là do da dê bị thoát khí ra.
Mấy người nói xem có lạ không, kỹ thuật làm cái này đều là do tổ tiên truyền lại bao đời, đã dùng bao nhiêu năm mà không có việc gì.
Thế thì tại sao trong khoảng thời gian này lại gặp chuyện không may? Hơn nữa, dưới bè có tới mười ba cái túi khí da dê, thỉnh thoảng hỏng một cái còn được chứ làm sao mà có chuyện cả mười ba cái đều hỏng cùng lúc?"
Quả thật nghe ông chủ nói vậy cũng có chỗ kỳ quái.
Trăm ngàn năm qua con sông này đã cắn nuốt không biết bao nhiêu là mạng người, có đôi khi xảy ra truyện linh dị cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Loại chuyện này, nếu là người khác thì tất nhiên sẽ tránh đi.
Nhưng bọn Trình Tiểu Hoa không phải là người khác, từ lâu đã không còn sợ những chuyện như vậy.
Ngược lại, Trình Tiểu Hoa còn đang suy nghĩ xem có liên quan gì đến trấn Phượng Minh hay không.
"Ông chủ, ông cứ cho chúng tôi thuê đi, chúng tôi tự mình chèo cũng được."
Mới đầu ông chủ không đồng ý, sợ xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến mình.
Cuối cùng, Trình Tiểu Hoa trực tiếp trả tiền mua một chiếc bè, giờ là của bọn họ rồi, họ muốn qua sông lúc nào thì qua, chẳng có liên quan gì đến ông chủ cả.
Ông chủ miễn cưỡng đồng ý, dù sao buôn bán cũng không được, cứ giữ lại mấy cái bè cũng không có tác dụng gì.
Mua bán xong xuôi, vẫn tốt bụng khuyên lần nữa: "Nếu không mọi người vẫn để đến sáng mai rồi hãy qua sông, giờ khuya rồi, thật sự rất nguy hiểm."
"Không sao, chúng tôi đông người, nếu có cái gì quỷ quái cũng không dám động đến chúng tôi.
Sơn Miêu, em đi lấy bè đi."
Sơn Miêu dạ một tiếng, chỉ dùng một tay đã nhấc được cái bè đi, giống như xách một cái lông chim vậy.
Tuy bè này không quá nặng nhưng cũng không có người nào có thể xách nó dễ dàng như vậy.
Ông chủ ngây người, không nhịn được mà khen giỏi.
Tạm biệt ông chủ, bốn người họ đi đến bờ sông.
Đợi đến lúc thả bè vào trong sông, bọn họ mới nhận ra một vấn đề quan trọng – không có ai biết chèo thuyền bè cả!
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ thì quyết định để cho Sơn Miêu – người có khả năng bơi lội tốt nhất chèo thuyền.
Trình Tiểu Hoa mở di động ra, tìm kiếm hướng dẫn chèo thuyền bè.
Trên mạng cái gì cũng có, đến cả video hướng dẫn cũng có luôn.
Sơn Miêu vừa xem vừa cầm cây sào chèo thử, bè da dê chầm chậm trôi vào trong dòng sông.
Tôn Danh Dương khen ngợi: "Ồ, không ngờ con mèo ngốc nhà cậu học kỹ năng chèo thuyền nhanh thật đấy.
Ừ, có thiên phú đấy!"
Sơn Miêu cười ngốc: "Đều là nhờ video chỉ dạy kỹ càng.
Hay lão Tôn cũng thử một chút xem, thực sự rất dễ học."
"Được, để tôi thử xem sao."
Tôn Danh Dương đnag chán nên nhận lấy sào, đảo vài cái.
Bè da dê chẳng những không tiến về phía trước mà con lùi lại.
Trình Tiểu Hoa cười khanh khách: "Được rồi, lão Tôn, anh không biết điều khiển rồi, thôi cứ để Sơn Miêu chèo đi."
Tôn Danh Dương hơi khó chịu, bơi không được, chèo bè cũng không được, dù sao cũng không phải lỗi của mình.
Sơn Miêu cũng không so đo với gã, nhận lại cây sào, chèo chống vài cái mà bè vẫn ở nguyên một chỗ.
Tôn Danh Dương vui vẻ, a một tiếng: "Nhìn đi, không phải lỗi của tôi, Sơn Miêu cũng không chèo được kìa."
Sơn Miêu chèo mà còn không đi được, rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.
Trình Tiểu Hoa đang muốn coi lại video hướng dẫn một lần nữa thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Cảnh Thù: "Trong nước có cái gì đó!"
Dứt lời, phóng một loạt U Minh Hỏa vào trong nước, sau vài tiếng động nhỏ, nhìn theo ánh lửa có thể thấy có rất nhiều bóng đen đang tản ra, trốn xa.
Những thứ không kịp trốn đều bị U Minh Hỏa nướng cháy, cái bụng ngửa lên, nổi lên trên mặt nước.
"Nhiều cá thế? Thơm quá đi!" Sơn Miêu xòe hai tay ra vớt cá bị U Minh Hỏa nướng cháy lên, hớn hở hỏi Trình Tiểu Hoa: "Chín hết rồi, em ăn được không nạ?"
Cảnh Thù nói: "Ăn cái gì mà ăn? Da dê phía dưới đều bay hơi hết rồi, bè sắp chìm mà ngươi còn không phát hiện ra à? Vẫn còn tâm trạng ăn uống!"
Sơn Miêu vứt mấy con cá đi, nằm xuống kiểm tra: "Đúng là bị thoát khí ra rồi, túi nào cũng bị!"
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Sao đột nhiên lại bị thoát khí?"
Cảnh Thù nói: "Có lẽ là do bị đám cá kia cắn.
Đáng giận, bản quân thấy chúng nó chỉ là một đám cá bình thường nên không thèm để ý, không ngờ nó dám giở trò ở trong nước!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Mấy con cá này sao lại muốn cắn bè? Những chuyện mà ông chủ kia kể cũng là do mấy con này gây ra sao?"
Cảnh Thù nói: "Tạm không quản nó đã, da dê vỡ ra thì bè này không chịu nổi trọng lượng của chúng ta đâu, mau nghĩ cách rời khỏi đi!"
---
Mọi người có thể coi hình bè da dê này ở phần cmt nạ :3