Chương 75: Cổ trấn bị lãng quên (phần ba)
Bè da dê chính là dựa vào không khí trong các túi da dê để nổi được trên mặt nước, giờ túi da dê đều bị thủng, không khí thoát ra, thuyền cũng dần dần chìm xuống.
Tôn Danh Dương vội vàng nhảy lên lưng Sơn Miêu: "Miêu ơi, mạng của anh phải dựa vào chú rồi, nhất định phải cõng anh bơi vào bờ đấy!"
Sơn Miêu nói: "Không được đâu, anh quá nặng.
Trong nước không giống như trên cạn, tôi chỉ có thể cõng được trẻ con như Manh Manh thôi, cõng anh thì không di chuyển được đâu."
Tôn Danh Dương kẹp chặt lưng Sơn Miêu, la hét: "Không di chuyển được cũng không sao, cứ chờ đến sáng có thuyền đi ngang qua là được rồi.
Miêu ơi, lúc này mà chú không quan tâm anh là anh bị chơi chết luôn đấy!!!!"
Cảnh Thù nói với Trình Tiểu Hoa: "Em leo lên lưng ta đi, ta cõng em bay qua bờ bên kia."
Nhưng mà đúng vào lúc này bọn họ mới phát hiện ra xung quanh không ổn, không biết từ lúc nào mà đã có sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ phương hướng, cho dù bọn họ có thị lực tốt hơn người bình thường nhưng cũng chỉ có thể nhìn xa hơn vài mét, căn bản không phân biệt được đâu là bờ.
Ngay cả Cảnh Thù có thể bay, nhưng không thể xác định phương hướng, nếu cứ đâm đầu đi thì không phải là cách hay, linh lực sẽ dần bị hao tổn, như vậy rất không ổn.
Huống chi, hắn còn cõng theo Trình Tiểu Hoa.
Về phía Sơn Miêu và Tôn Danh Dương thì càng không cần phải nói nhiều.
Trình Tiểu Hoa nói: "Chúng ta cứ ngâm ở trong nước chờ đến sáng đi." Tuy có chút khổ sở nhưng còn hơn là để linh lực hao tổn vô ích.
Đã không thể tiếp tục ngồi trên bè da dê, mấy người đều cùng nhau nhảy vào trong sông.
Sơn Miêu hóa về nguyên hình, trên lưng cõng Tôn Danh Dương, ở trong nước lúc ngoi lên khi lại ngụp xuống.
Hơn nửa người Trình Tiểu Hoa đều chìm ở trong nước, một tay vòng qua cổ Cảnh Thù, một tay vịn vào bè mong giảm bớt gánh nặng cho Cảnh Thù.
Thời tiết tháng ba nên ở trong nước rất lạnh, Trình Tiểu Hoa có linh lực yếu nhất, ngâm không được bao lâu đã lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa vào trong long, cảm giác ấm áp bủa vây Trình Tiểu Hoa.
Cô kinh ngạc phát hiện ra nước ở xung quanh nóng hơn, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy.
Cúi đầu thì thấy trong nước ẩn hiện ánh lửa.
Đúng vậy, Cảnh Thù dùng linh lực tạo ra lửa ở trong nước, tuy rằng nước khắc lửa nhưng hắn không ngừng huy động linh lực, lửa sẽ không bị dập tắt mà còn có thể đun nóng nước xung quanh nó.
Ngay cả Tôn Danh Dương cũng thấy thoải mái, vui vẻ nói: "Thật thoải mái, cứ ngâm như này cả một đêm cũng không sao hết!"
Cảnh Thù nói: "Cũng không phải là cách hay, các ngươi một yêu tinh một quỷ sai, không chết được, nhưng Hoa Hoa không thế.
Thân thể của cô ấy là người trần, ngâm quá lâu sẽ không chịu nổi."
Trình Tiểu Hoa nói: "Nếu không anh cứ đi trước đi, anh thoát thân dễ dàng nhất, sau khi lên bờ thì tìm thuyền đến cứu tụi em là được rồi."
Cảnh Thù cảnh giác nhìn xung quanh: "Không được, ở đây có quỷ khí!"
Trình Tiểu Hoa nghe xong cả kinh, cũng xem xét xung quanh nhưng chỉ thấy toàn là sương mù, không hề cảm nhận được một chút quỷ khí nào cả.
Tôn Danh Dương cũng nói: "Quỷ khí? Sao lão Tôn tôi cũng không phát hiện ra?"
Ngay cả quỷ sai mà còn không phát hiện ra được thì có thể khẳng định là khả năng của đối phương rất mạnh, che giấu vô cùng giỏi.
Đúng lúc đó, có một chấm sáng xuất hiện ở xa trong màn sương mù dày đặc.
Chấm sáng chầm chậm tới gần, một chiếc thuyền lớn chạy từ trong sương mù ra.
Chiếc thuyền này được trang trí theo cách rất cổ, dường như cả thuyền đều làm từ gỗ, có hai tầng.
Đầu thuyền tro hai cái đèn lồng màu cam, tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt.
Mượn ánh sáng yếu ớt, còn có thể nhìn thấy trên mũi thuyền có mấy bóng người đang đứng, không hề động đậy.
Thuyền đến gần, Trình Tiểu Hoa mới cảm nhận được quỷ khí âm trầm phát ra từ chiếc thuyền cổ quái đó.
Những truyền thuyết về thuyền chở u linh xuất hiện trong đầu cô.
Cô quay đầu lại nhìn Cảnh Thù, thấy vẻ mặt Cảnh Thù vô cùng nghiêm túc, im lặng một lát rồi hắn nói: "Chúng ta lên thuyền đi!"
Trình Tiểu Hoa kinh ngạc: "Điện hạ, anh không nhầm chứ? Thuyền kia có vấn đề mà, chúng ta đi lên làm gì?"
Nhớ ngày đó, trên sông Tịch Giang, cô ngồi thuyền của Bạch Triều Lộ, suýt nữa thì bỏ mạng.
Nhưng lúc đó cô không có linh lực nên không thấy còn thuyền có gì nguy hiểm.
Giờ cô có chút hiểu biết rồi, tất nhiên sẽ không lặp lại lỗi sai trong quá khứ.
Cảnh Thù nói: "Quỷ thì có gì mà sợ? So với ở trong nước suốt một đêm, lên thuyền còn có thể qua sông dễ dàng hơn!"
Mẹ nó, thứ lô gic trâu bò gì thế này! Ừ, mà như thế cũng có vẻ phù hợp với tính cách của Cảnh Thù, làm quái gì có chuyện đường đường là Diêm La mà lại sợ dăm ba con quỷ.
"Đi!" Cảnh Thù quát một tiếng, bế Trình Tiểu Hoa, rồi bay lên trên, đáp xuống trên mặt thuyền.
Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng theo sát sau đó.
Tôn Danh Dương vừa rơi xuống sàn thuyền là nằm dài như một con chó.
Lúc này mới nhận ra trên thuyền có rất nhiều bùn lầy, rồi còn các thực vật thủy sinh không rõ tên.
Thậm chí còn có cả một con cua nhỏ bò ngang qua mặt gã.
Trình Tiểu Hoa vừa từ dưới nước lên, gió đêm lạnh lẽo thổi qua quần áo ẩm ướt, cái lạnh chui vào trong xương cốt, lạnh đến mức cả người run rẩy, răng lập cập, nên không rảnh đi nghiên cứu xem tại sao trên thuyền lại có bốn binh lức mặc áo giáp cổ đại đeo đại đao.
Nhìn sang Cảnh Thù thì thấy quần áo đã khô, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Cảnh Thù nhíu mày: "Đưa linh lực ra ngoài, chuyển hóa thành nhiệt lượng là có thể hong khổ rồi.
Em không biết à?"
"Còn có thể làm như vậy sao, vậy mà em không nghĩ ra!" Trình Tiểu Hoa làm theo cách mà Cảnh Thù nói, quả nhiên chỉ một lát sau đã cảm thấy cả người ấm áp, áo bông dày trên người còn có hơi nước bốc lên.
Linh lực của cô vẫn còn yếu nên cần nhiều thời gian, Cảnh Thù chờ không được, nâng tay ấn một cái trên lưng cô, Trình Tiểu Hoa cảm giác toàn thân như bị giam trong một cái lồng đầy nhiệt lượng, dù hơi nóng nhưng không đến mức bị bỏng.
Chỉ mất vài giây, quần áo đã được hong khô.
Đúng lúc này, một tràng tiếng leng keng vang lên, rồi tiếng bước chân dần dần tới gần, ở trong ánh sáng của đèn đuốc, có một đội vệ binh xếp hàng chỉnh tề chậm rãi đi đến đầu thuyền, đến chỗ bốn gã binh lính kia, thực hiện một nghi lễ, sau khi trao đổi vị trí, đội cũ rời khỏi, đội mới lưu lại.
Rất rõ ràng, đây là đổi gác.
Nếu như không phải do cách ăn mặc, hay vẻ mặt trắng xanh, ánh mắt vô hồn của những binh linh kia, cảnh vừa rồi sẽ khiến cho người ta cảm thấy đây chỉ là thuyền lính bình thường mà thôi.
Lúc này, trên khoang thuyền ở tầng hai, một tiếng quát âm trầm, uy nghiêm vang lên: "Kẻ nào lớn mật dám xông vào thuyền quân! Người đâu, bắt lại!"
Sau hiệu lệnh đó, bỗng nhiên xung quanh xuất hiện mấy chục binh sĩ, người cầm đao, cầm giáo, bày ra tư thế ngăn địch.
Chỉ là vẻ mặt của những binh lính này vẫn vô cảm, giống như những con rối gỗ vậy.
Cảnh Thù hừ lạnh, Tôn Danh Dương lấy Xích Khóa Hồn ra, Sơn Miêu nhe răng trợn mắt.
Đối với bọn họ thì một thuyền quỷ này chẳng là cái gì cả.
Trình Tiểu Hoa nói: "Bắt giặc bắt tướng trước.
Lão Tôn với Sơn Miêu ở đây ứng phó với mấy tên tiểu quỷ này, điện hạ, hai người chúng ta lên trên xem xem."
"Được."
Cảnh Thù lên tiếng, kéo Trình Tiểu Hao nhảy tới khoang thuyền ở tầng hai, lên đến nơi thì tung một cước, đá bay cửa khoang.
Ngọn đèn trong khoang thuyền bị gió thổi vào mà lay lắt.
Một tên tướng quân được trang bị kĩ càng đang cúi đầu kiểm tra bản đồ trên bàn, tấm bản đồ kia đã rách nát vô cùng, hình vẽ cũng không còn rõ nữa.
Nhưng dường như gã ta không phát hiện ra, chỉ vào một góc trên bản đồ, thì thào: "Ba ngày nữa quân ta có thể đến huyện Lạc rồi, theo báo cáo thì huyện này đã bị giặc bao vây mấy tháng nay rồi,..."
Cảnh Thù không kiên nhẫn, đi lên trước gõ cái bàn gã: "Này, tỉnh!!!"
Hắn gõ hơi bị mạnh tay nên cái bàn sập luôn xuống.
Tên tướng quân kia ngẩng mạnh đầu lên, trợn mắt quát: "To gan!"
Trình Tiểu Hoa cười: "Đừng kích động, anh ấy không cố ý, là tại bàn của ông đã quá cũ, chỉ cần chạm vào là sập."
Cảnh Thù nói: "Em phí lời với nó làm gì, cứ bắt lại rồi tống về Minh giới là xong việc!"
Tên tướng quân nghe vậy, hét lớn một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi là sát thủ kẻ địch phái tới ám sát bản tướng?"
Trình Tiểu Hoa hạn lời, diễn cũng hơi lố rồi đấy.
Cô kéo tay Cảnh Thù hỏi: "Sao lại như thế này vậy anh?"
Cảnh Thù nói: "Có lẽ là do đột tử nên vẫn chưa biết mình đã chết rồi, cứ lặp lại những chuyện lúc còn sống."
Hắn nói với tên quỷ tướng kia: "Ngươi cùng với tất cả binh lính trên thuyền này đều đã chết, không nhớ à?"
Tần Minh sửng sốt, cả giận nói: "Ngươi là người nào, dám ăn nói xằng bậy trước mặt bản tướng! Người đâu, trói lại!"
Thủ hạ của gã ta không đến, chỉ có Tôn Danh Dương và Sơn Miêu đi vào.
Sơn Miêu rùng mình một cái, biến về hình người: "Những tên tiểu quỷ kia thật phiền phức, không sợ chết mà lao tới, em còn phải hạ thủ lưu tình, tránh cho chúng nó bị hồn phi phách tán.
Nếu có thể để em ăn thì tốt rồi, bớt việc."
Trình Tiểu Hoa hỏi Tôn Danh Dương: "Dưới kia đã giải quyết xong hết rồi à? Hai người nhanh nhẹn thật đấy."
Tôn Danh Dương nói: "Xong hết rồi, đều bị Xích Khóa Hồn trói lại rồi."
Quỷ sai được trang bị Xích Khóa Hồn, có thể điều chỉnh kích thước tùy ý, một lần khóa mấy trăm hồn cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Mới đầu, tên quỷ tướng còn cho rằng bọn họ là sát thủ do quân địch phái tới ám sát gã ta nhưng lúc nhìn thấy Sơn Miêu hóa hình mới thấy không phải, còn lời nói của Cảnh Thù, Tôn Danh Dương càng làm gã khó hiểu.
"Vẫn chưa phản ứng được à? Thật là đần độn, khó trách đem lính đi mà đều chết hết.
Thôi, bản quân làm chuyện tốt, cho ngươi hiểu rõ một lần."
Dứt lời nâng tay bắn một cỗ linh lực về phía quỷ tướng.
Tên quỷ tướng nghĩ là ám khí, muốn tránh đi nhưng phát hiện không thể động đậy được, giống như bị trúng phù định thân.
Mắt gã ta trợn trừng, trơ mắt nhìn đạo linh quang kia phóng đại trước mắt....