Chương 84: Cổ trấn bị lãng quên (phần cuối)
Nếu như ngay từ lúc đầu Từ Phong dùng toàn lực ứng chiến, thu lại ảo ảnh, lấy khả năng hiện giờ của Trình Tiểu Hoa thì không thể là đối thủ của gã.
Nhìn Từ Phong đang cực lực giãy dụa mà không thể thoát khỏi dây thừng từ ánh sáng, Trình Tiểu Hoa khuyên gã: "Đừng cố sức, sức mạnh của ngươi đã bị khóa lại, càng giãy dụa thì càng đau khổ hơn mà thôi."
Minh Âm Linh hóa thành dây thừng ánh sáng sẽ có tác dùng giống như Xích Khóa Hồn của quỷ sai, cho dù hồn ma có mạnh đến mức nào thì cũng không thể thoát ra được.
Cũng bởi vì sức mạnh của Từ Phong bị chặn lại, nên ảo ảnh mà gã tạo ra cũng dần biến mất.
Người đi bộ trên đường, tiểu thương, ngay cả hình ảnh của kỹ nữ đứng bên cửa sổ kia cũng cứng lại, thân hình cứng đờ, dần dần trong suốt.
Cổ Từ Phong bị trói chặt, chỉ cần hơi cử động một chút thì sẽ bị thít chặt thêm một chút.
Gã vẫn cứ cố giãy dụa, bò về phía cầu Phượng Minh, dường như muốn trở lại trong trấn.
Nhưng cầu Phượng Minh cũng chỉ là ảo ảnh do gã tạo ra, thân cầu cùng những kiến trúc khác trong trấn cũng đã biến mất không còn một dấu vết nào.
"Không! Đừng mà!" Từ Phong nằm rạp trên mặt đất, khóc nức nở: "Tại sao các người lại muốn phá hủy mọi thứ ở đây? Tại sao muốn phá hủy nhà của ta?"
Trình Tiểu Hoa ngồi xổm xuống cạnh gã, thở dài nói: "Tai họa ập đến, các người tất nhiên rất bất hạnh.
Nhưng cũng không thể bởi vì các người gặp bất hạnh thì muốn lưu lại nhân gian gây tai họa cho người khác.
Hơn một nghìn năm qua, ngươi ở đây đã mê hoặc bao nhiêu ngươi vô tội rồi? Giống như đôi tình nhân chết ở đây hai ngày trước, ngươi hại chết bọn họ, ngươi có từng nghĩ tới cha mẹ của họ sẽ đau lòng đến nhường nào không? Chẳng lẽ ngươi không hủy hoại gia đình người khác sao?"
Từ Phong chỉ khóc.
Trình Tiểu Hoa còn nói: "Thật ra trong lòng ngươi đều hiểu hết, chỉ là không muốn tin, không muốn nghĩ đến mà thôi.
Tựa như ngươi không tin trấn này đã biến mất, ngươi thà sống trong ảo cảnh còn hơn."
Ảo giác hoàn toàn biến mất, chung quanh biến thành một vùng hoang vu đầy đá vụn, cỏ dại, có một gốc đại thụ không biết đã bao tuổi lẳng lặng đứng đó, giống như đã quen nhìn vui sướng bi thương trên thế gian này, không có gì có thể làm nó lay động.
Cây cối không có tình cảm, con người thì có cho dù thành ma quỷ.
"Ta hối hận, thật sự vô cùng hối hận! Lúc trước, con dơi kia mê hoặc ta, nói rằng chỉ cần ăn được một vạn linh hồn là có thể tạo một cơ thể mới từ đất sét.
Ta sợ chết, ta không muốn thành ma, lại càng không muốn xuống Âm phủ.
Cho nên ta...."
Rõ ràng là một người lớn nhưng giờ đây, gã đang khóc lóc giống như một đứa trẻ phạm sai lầm bị trách mắng:
"Không biết tại sao ta lại bị mê hoặc.
Người trong trấn vẫn luôn tin tưởng ta, cho dù thành ma, họ vẫn tin tưởng ta, đâu có chút đề phòng, cảnh giác nào với ta cơ chứ? Ta ăn sạch bọn họ, quả thật có sức mạnh to lớn.
Nhưng khi toàn bộ trấn này biến mất, ngay cả một hồn ma cũng không còn, ta đã cô quạnh biết bao nhiêu?"
Ngay từ đầu, Từ Phong không hề biết cảm giác cô quạnh này khó chịu như nào, thời gian trôi qua thì cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.
Như có một bàn tay vô hình bóp chặt lục phủ ngũ tạng* của gã, mỗi giây mỗi phút làm cho gã không thở nổi.
Lúc đó Từ Phong mới ngộ ra, cô quạnh là hình phạt lớn nhất đối với gã! Lúc đầu, Từ Phong còn có thể chịu đựng được, nhưng càng về sau, cảm giác này đè nén suốt nghìn năm, gã không thể khống chế nổi, chỉ có thể gào khóc đầy thống khổ.
Khóc một trận xong, gã tiếp tục nói: "Ta hối hận, ta hối hận từ lâu rồi.
Vì bù đắp lại những gì đã biến mất, cũng như giảm bớt áy náy, ta đã tạo ra ảo cảnh này, cũng buộc chính mình quên đi tội nghiệt mà ta đã tạo ra với những người dân trong trấn."
Cảnh Thù nói: "Đã hối hận rồi thì tại sao ngươi vẫn còn muốn mê hoặc người qua đường, ăn hồn phách của họ?"
Từ Phong nói: "Ta đã trả một cái giá lớn như vậy nên tất nhiên là muốn ăn đủ một vạn hồn rồi.
Nếu không những người dân trong trấn của ta đều chết uổng phí à?"
Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà nói một câu: "Con dơi tinh kia có nói cho ngươi biết cách tạo ra thân thể mới cho ngươi sau khi ăn đủ một nghìn hồn phách không?"
Từ Phong nói: "Con dơi tinh đó nói làm xong mọi việc rồi đi tìm nó, nó tất sẽ giúp ta."
Trình Tiểu Hoa không thể xác định được chuyện này có thể làm được không, nên chỉ có thể hỏi Cảnh Thù: "Có cách như vậy thật sao? Sao em cứ cảm thấy nó không đáng tin chút nào?"
Cảnh Thù cười khinh bỉ: "Em mà còn cảm thấy không đáng tin thì tất nhiên là không có thật rồi."
Từ Phong sửng sốt, vội nói: "Không thể nào! Con dơi tinh đó còn thề nữa, sao có thể là nói dối được? Huống chi nói dối cũng đâu có lợi gì cho nó?"
Cảnh Thù nói: "Con dơi tinh kia bị thần giam cầm.
Mà trận thiên tai xảy ra vào một nghìn năm trước kia thật sự quá mạnh, đến cả đá trấn yêu cũng bị dịch chuyển vị trí, hiệu quả trấn áp cũng giảm đi nhiều, bởi vậy vào ban đêm – lúc yêu lực của nó mạnh nhất, giọng nói của nó có thể truyền ra ngoài.
Sở dĩ lừa ngươi, bản quân đoán, có lẽ là muốn đợi ngươi ăn đủ một vạn hồn phách, quỷ lực mạnh nhất thì có thể giúp nó di chuyển đá trấn yêu.
Nếu đến lúc đó ngươi có thể làm được, kế tiếp nó sẽ ăn ngươi, ăn ngươi thì nó có thể hấp thu sức mạnh từ một vạn hồn phách kia."
Cảnh Thù chỉ nói rất nhẹ nhàng nhưng với Từ Phong, từng lời hắn nói là một lần đả kích lớn.
"Không thể nào! Không thể như thế được..." Gã liều mạng lắc đầu phủ định cách lý giải của Cảnh Thù, cứ mỗi lần lắc đầu thì sợ dây thừng càng thít sâu vào hồn phách, thống khổ càng tăng lên.
Sau mấy chục câu "Không thể nào", bỗng nhiên gã cười như điên như dại, vừa cười vừa khóc, nước mắt hòa cùng máu chảy đầy khuôn mặt mang theo áy náy nghìn năm của gã làm cho người ta cảm thấy ghê rợn.
"Một nghìn năm, suốt một nghìn năm! Ta vì một âm mưu mà ăn hết linh hồn của người thân thiết trong trấn, sống trong một ảo cảnh giả dối! Ha ha ha...!Huhu...."
Vốn dĩ Trình Tiểu Hoa còn cảm thấy con dơi tinh chết có chút oan uổng nhưng giờ thì cảm thấy nó chết cũng không oan lắm.
Cuối cùng, bọn họ gọi quỷ sai phụ trách ở đây đến đưa Từ Phong đi.
Tội lỗi của gã, nghiệt của gã, cuối cùng sẽ được phán quan của Địa phủ phán quyết.
Lúc rời đi, cảm xúc của Từ Phong đã ổn định hơn, hỏi Trình Tiểu Hoa một câu: "Tại sao ngươi biết ta lừa ngươi? Thực ra ta cũng chưa từng làm hại ngươi."
Trình Tiểu Hoa cười: "Chưa từng làm hại không có nghĩa là không muốn làm hại."
Trấn Phượng Minh đã biến mất từ lâu, có thể tạo ra một ảo cảnh có quy mô lớn như vậy, ngay cả người trong trấn cũng rất sống động thì cần một nguồn năng lượng vô cùng lớn.
Cho nên, ở trong ảo cảnh, sức mạnh của Từ Phong sẽ được gia tăng, còn thoát khỏi ảo cảnh, gã sẽ yếu đi nhiều.
Quan trọng nhất là, bọn Cảnh Thù ở trong ảo cảnh sẽ rất bị động.
Bởi vậy, sau khi xử lý xong chuyện con dơi tinh, Trình Tiểu Hoa chủ động đưa mình ra làm mồi dẫn dụ Từ Phong.
Vào đêm hôm trước đó, Trình Tiểu Hoa đã nhận ra được Từ Phong rất sợ Cảnh Thù, có lẽ vì cảm nhận được hắn có linh lực cao cường nên không dám manh động.
Sau khi Cảnh Thù với Trình Tiểu Hoa lạc mất nhau, tuy rằng Từ Phong luôn giữ dáng vẻ ôn hòa, vô hại, gã cứ liên tục mời Trình Tiểu Hoa ăn cùng.
Mãi sau nghe Cảnh Thù nói, ngay cả Cảnh Thù cũng cảm thấy, có lẽ gã biết Trình Tiểu Hoa có Minh Âm Linh bảo vệ thân thể, không thể trực tiếp gây thương tích cho Trình Tiểu Hoa nên mới nghĩ cách lừa gạt cô ăn cái gì đó, rất có thể đã bị hạ độc.
Thân thể của Trình Tiểu Hoa là thân thể của người phàm, tất nhiên sẽ không chịu được.
Cũng may là Trình Tiểu Hoa luôn cảnh giác, đến một hạt cơm còn không động vào.
Rồi gã biết không thể làm gì được nên lừa Trình Tiểu Hoa đi tìm con dơi tinh kia, mục đích hắn là muốn cả hai đều bị thương.
Trình Tiểu Hoa cũng đã từng nghi ngờ con dơi tinh dùng sức mạnh của mình khống chế toàn trấn nhỏ.
Nhưng rồi lại phát hiện ra tu vi của nó quá thấp, hơn nữa còn bị nhốt lại, căn bản không có năng lực giam giữ toàn bộ vong hồn trong trấn.
Vì thế, Trình Tiểu Hoa nhờ Tôn Danh Dương đi gặp quỷ sai vùng này, hỏi xem đối phương đã từng bắt được vong hồn ở trấn này hay chưa.
Vừa may là quỷ sai ở đây đã làm từ lâu rồi nên biết chuyện trấn Phượng Minh.
Theo như anh ta nói, hơn một nghìn năm trước, sau khi tai ương ập đến, anh ta đã đến đó để thu hồn nhưng đến nơi thì phát hiện ra không có hồn để thu.
Cảm thấy kỳ quái nên đã báo cáo cho cấp trên, cấp trên tra xét sổ sinh tử mới phát hiện ra, những vong hồn của cư dân trong trấn đã sớm biến mất khỏi sổ sinh tử.
Liên kết các sự kiện lại, Trình Tiểu Hoa chuyển qua hoài nghi Từ Phong.
Cũng không phải cô chưa từng gặp hồn ma nghìn năm, giống như Tần Minh, là một hồn ma từ thời Hán, còn lâu đời hơn cả Từ Phong nhưng không hề mạnh như Từ Phong.
Mà vong hồn muốn nhanh chóng mạnh lên thì cách tiện nhất chính là cắn nuốt hồn phách khác.
Trước đây, Sơn Miêu cũng từng cắn nuốt hồn phách nhưng mục đích của cậu là để trả thù, hơn nữa cậu chỉ ăn hồn phách của những kẻ ác đã từng ngược đãi động vật, người thường cậu không đụng đến.
"Tinh tinh"
Lúc Từ Phong bị quỷ sai dẫn đi, di động của Trình Tiểu Hoa vang lên chuông báo đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mở app Địa phủ Tư ra thì thấy một hàng chữ nhỏ:
[Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ! Lộ man man kỳ tu viễn hề - Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách.** Thỉnh tiếp tục cố gắng!]
Ôi mẹ ơi! Hệ thống này ngày càng trâu bò đấy, giờ còn lôi cả văn thơ thời xưa vào nữa?!
Cảnh Thù ở bên cạnh nhìn kỹ rồi nói: "Em đừng lĩnh thưởng vội, lần này khen thưởng là tám mươi điểm linh lực, hấp thu sẽ tốn thời gian đấy, dù sao thể chất của em cũng là người phàm mà thôi."
Trình Tiểu Hoa gật đầu: "Hai ngày qua chúng ta đều rất mệt mỏi, chi bằng đi tìm một chỗ nghỉ ngơi một ngày trước đã."
Lúc này trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.
Chờ bọn họ đến khu phố buôn bán thì vẫn còn sớm, đi tìm một sạp bán đồ ăn sáng lấp đầy bụng xong thì các cửa tiệm cũng lục tục mở cửa.
Tìm một cái nhà dân hợp mắt đã nghỉ ngơi, Trình Tiểu Hoa quyết định thuê ba phòng.
Vốn theo ý Cảnh Thù thì chỉ cần hai phòng là đủ, không cần phải lãng phí làm gì.
Trình Tiểu Hoa liếc nhìn hắn, cười ha ha hai tiếng: "Lãng phí hả? Cớ này chỉ nên dùng một lần mà thôi, đừng dùng lại nữa chứ anh."
Cảnh Thù phẫn nộ ngậm miệng.
Tôn Danh Dương, Sơn Miêu đứng bên cạnh cười trộm, Tôn Danh Dương còn hạ giọng nói với Sơn Miêu: "Cũng chỉ có mình Tiểu Hoa mới có thể bắt chẹn điện hạ chúng ta.
Bình thường điện hạ lúc nào cũng lạnh lùng thế thôi, nhưng ta dám chắc sau này sẽ là một tên sợ vợ..."
---
*lục phủ ngủ tạng: lục phủ bao gồm tim, gan, lá lách, phổi và hai quả cật.
Lục phủ là sáu bộ phận trong vùng bụng, bao gồm mật, dạ dày, ruột non, ruột già, bàng quang và tam tiêu (cái này iêm ứ biết là gì).
**Hai câu này nằm trong bài Ly Tao của Khuất Nguyên, là bài thơ lãng mạn – trữ tình – tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc.
Tạm dịch: Con đường này còn dài đằng đẵng, ta còn ngược xuôi thỉnh cầu tìm kiếm.
---
Iêm cảm thấy sau khi edit xong truyện này, chắc vốn văn học Tung Của của iêm lên một tầm cao mới :v thế mà hồi trước iêm còn định edit Tiệm đồ cổ Á Xá, khiếp, chắc là một chương phải tìm gg cả 20 chục lần mới hiểu hết điển tích điển cố quá ToT À, mọi người có thể đọc Tiệm đồ cổ Á Xá nhé :v siêu hay, là một trong số ít truyện mà iêm đu từng tập một ý, một năm chỉ có một quyển *khóc ngàn dòng sông* à, là đam mỹ nhóe :3