Chương 89: Tiết Thanh minh
Người lớn, trẻ con đứng đầy quanh khu nuôi gấu trúc, tất cả đều đang quan sát điệu bộ ngây thơ, ngu ngốc của mấy con gấu trúc.
Bên trong lồng kính là hai con gấu trúc trưởng thành, cũng là hai con gấu trúc duy nhất của thành phố Vọng Giang.
Một con đang nằm trên một cái bệ gỗ cao tầm nửa mét, lười biếng phơi nắng, vốn dĩ tư thế ngủ của mấy con gấu trúc thường rất dễ thương, con hàng đó không biết có phải ngủ quên hay không mà lật mình một cái, ngã khỏi bệ gỗ.
Không may là bên dưới bệ gỗ là một cái hố sâu nhỏ, con gấu trúc mập mạp kia rơi trúng cái hố.
Sau đó, bừng tỉnh, chân trước vươn lên, chân sau dùng sức đẩy thân thể lên, nhưng có lẽ là do mập quá nên mãi mới leo lên được, làm cho đám hiu mần đứng xung quanh cười mãi.
Trình Tiểu Hoa nhịn không được nói: "Rất đáng yêu! Ngã thôi mà cũng đáng yêu."
Lúc này, Quảng Bình cười nhạo một tiếng: "Hóa ra con hàng này giờ sa ngã đến vậy.
Chậc chậc, thật làm mất mặt tổ tiên."
Trình Tiểu Hoa quay đầu hỏi Quảng Bình: "Có ý gì?"
Cảnh Thù rất không hài lòng với việc Quảng Bình, Trình Tiểu Hoa đứng quá gần nhau, nên chen vào giữa hai người, nói cho Trình Tiểu Hoa biết: "Thời xưa gấu trúc là một loại động vật rất hung mãnh, khi đó địa vị cũng rất cao, là thú cưỡi của Hoàng đế, lúc trước Hoàng Đế cưỡi gấu trúc đánh bại Xi Vưu.
Chỉ là đầu óc có chút ngây thơ, lại ham ăn, có một lần do đói bụng quá nên cắn luôn binh khí của Hoàng Đế, Hoàng Đế tức giận, phong ấn thần lực của nó."
Trước đó, Trình Tiểu Hoa đọc trong Sơn Hải Kinh nên có biết về truyền thuyết của gấu trúc, lúc đó chỉ nghĩ là chuyện hư cấu, không tin lắm.
Giờ nghe Cảnh Thù nói, mới cảm thấy hóa ra truyện thần thoại không phải là không có thật.
Lại nhìn hai con gấu ngốc ngốc, mập mập kia, thật lòng có cảm giác không biết nói gì, cô quả thực không thể tưởng tưởng nổi con hàng này đã dùng hai cái chân ngắn ngủn kia cùng tham chiến anh dũng với Hoàng Đế.
Đúng lúc này, bên trong tường kính, hai con gấu trúc kia đang tập trung gãi gãi đệm thịt trong lòng bàn chân.
Trình Tiểu Hoa cảm thán: "Giờ em đã hiểu rõ câu "là hảo hán thì không nhắc đến cái dũng năm xưa" là như nào rồi."
Năm đó là hảo hán uy mạnh cả một vùng Hoa Hạ rộng lớn, giờ lại rơi vào cảnh bán sự dễ thương đổi lấy miếng ăn! Thật là khác biệt quá nhiều.
Vườn bách thú không quá rộng nhưng cả nhóm Trình Tiểu Hoa phải mất nửa ngày mới có thể đi hết vườn bách thú.
Nguyên nhân chính là do Sơn Miêu, cậu chỉ cần nhìn thấy loài vật nào là sẽ lấy máy ảnh ra chụp vài tấm, đăng lên mạng, thật sự rất tốn thời gian.
Không sai, cậu vẫn cứ đăng từng bức từng bức một lên tường.
Mãi đến lúc Trình Tiểu Hoa cảm thấy quá phiền, mới quyết định chỉ cho cậu cách đăng chín tấm ảnh cùng một lúc.
Sau khi được Trình Tiểu Hoa dạy xong, hai mắt cậu tỏa sáng, chân thành khen ngợi: "Chị Tiểu Hoa thật giỏi, biết cả cách tiện lợi như vậy."
Trình Tiểu Hoa không biết nói gì, không thể nói là do cậu quá ngốc được.
Sau khi tham quan vườn bách thú xong thì Quảng Bình cuối cùng cũng quyết định trở về Minh giới.
Trình Tiểu Hoa còn muốn mời anh ăn cơm, kết quả là Cảnh Thù nói: "Ăn nhiều làm cái gì, không ăn đỡ phải tìm nhà vệ sinh."
Quả thật làm khó Quảng Bình, bị nói như vậy mà vẫn có thể duy trì nụ cười mỉm, nói với Trình Tiểu Hoa: "Hy vọng sau này có thể gặp em ở Minh giới", sau đó hóa thành một tia sáng rồi biến mất ở phía xa.
Trình Tiểu Hoa nhìn theo, vẻ mặt đăm chiêu, Cảnh Thù quơ quơ tay trước mặt cô: "Em nhìn cậu ta làm gì? Bản quân bay lên còn đẹp trai hơn, em muốn thì ta bay cho em xem."
Trình Tiểu Hoa phục hồi tinh thần, lườm Cảnh Thù: "Ghen linh tinh cái gì thế? Em chỉ đang suy nghĩ sao lại đồn Quảng Bình đày tỳ nữ của Mạnh Bà vào súc sinh đạo.
Có phải việc anh bị phạt rời khỏi Minh Giới cũng là bị người đổ tội hay không?"
Rõ ràng cái việc đày người vào súc sinh đạo thì giống kiểu cách làm việc của Cảnh Thù hơn, chứ Quảng Bình ôn hòa như vậy, dễ nói chuyện như vậy, nhìn sao cũng không giống một vị thần bạo lực, dễ xúc động.
Cảnh Thù nói: "Không có lửa làm sao có khói!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Như vậy tin đồn là thật sao?"
Cảnh Thù nói: "Đương nhiên, nữ quỷ sai kia đã yêu đơn phương Quảng Bình rất rất nhiều năm.
Quảng Bình thì lại quá cố chấp với việc tu luyện, cộng thêm công vụ trong điện Diêm La, nên không để tâm đến tình cảm nam nữ.
Sau này, nữ quỷ sai kia tích đủ dũng khí, thế là đi tỏ tình với Quảng Bình, cậu ta đơ ra, mãi không biết phản ứng làm sao.
Phụ nữ ý mà, da mặt mỏng, nói xong mà không thấy Quảng Bình trả lời, nên cho rằng đã bị từ chối, đau lòng mà nhảy vào Vòng Luân hồi, ai ngờ được, cô ta bất cẩn nhảy nhầm vào súc sinh đạo.
Người không biết chuyện thì được đà đồn rằng Quảng Bình đày cô ta."
"Thật..." Hóa ra là một đoạn tình cảm đơn phương, vui buồn lẫn lộn, thế mà lại có kết thúc bi hài như vậy.
Còn Quảng Bình rõ ràng là bị người ta chụp cho cái mũ xấu xa như vậy.
"Nếu không phải ngài ấy đày, sao lại không giải thích cho rõ ràng?"
"Giải thích làm gì? Viên chức Địa phủ Tư có ai dám nói chuyện này trước mặt Quảng Bình không? Chẳng qua chỉ có vài kẻ đồn nhảm, thân là Diêm La mà lại còn phải đi giải thích cho viên chức cấp thấp hơn sao? Đừng đùa!"
"Còn chuyện đánh nhau cũng Thiên giới, rốt cuộc là như thế nào?"
Cảnh Thù nói: "Mấy nghìn năm trước, Yêu giới ngày càng lớn mạnh, bọn họ không có khả năng tranh quyền với Thiên giới, nên vọng tưởng thay thế Minh giới quản lý việc sống chết của Nhân gian.
Lúc đó, Thập điện Diêm La chúng ta mới nhậm chức chưa được nghìn năm, Minh giới cũng không ổn định như giờ.
Quan hệ của Minh giới với Thiên giới cũng không thân thiết như giờ, Thiên giới giữ thái độ trung lập trong cuộc tranh giành quyền lực giữa Minh giới với Yêu giới.
Còn âm thầm phải người đến khiêu khích, muốn thăm dò thực lực của Minh giới chúng ta.
Lúc đó, trận chiến kia, nói là ân oán cá nhân thì cũng không đúng, phải là trận chiến kiểm tra độ quan trọng của Minh giới mới đúng.
Chúng ta đánh thắng trận đó, cũng chứng minh được thực lực của mình.
Sau đó, Minh giới liên thủ với Thiên giới áp chế Yêu giới, từ đó, Yêu giới vạn kiếp bất phục."
Trình Tiểu Hoa kinh ngạc: "Không ngờ chuyện đơn giản như vậy mà lại có âm mưu lớn đến thế."
Cảnh Thù nói: "Minh giới, Thiên giới, Nhân giới tuy độc lập với nhau, nhưng lại ràng buộc lẫn nhau, có ảnh hưởng đến nhau.
Nhất cử nhất động tất nhiên là có thâm ý.
Chỉ là trước kia, Minh giới luôn bị Thiên giới đè ép, giờ thì mấy vị đại thần của Thiên giới khá là khó chịu."
"Ồ, tại sao lại nói vậy?"
"Đây không phải chuyện mà nói vài câu là có thể giải thích rõ ràng được.
Dù sao việc này cũng không liên quan gì đến chúng ta, không nhắc đến cũng không sao.
Giờ đã là buổi chiều rồi, tối nay em có muốn mở cửa buôn bán không vậy?"
"Mau đi thôi, chậm chút nữa là chợ đóng cửa mất."
Một trăm lẻ tám ngày sau tiết Đông chí là đến tiết Thanh minh.
Tiết Thanh minh, đối với người trên dương thế mà nói là một ngày lễ khá quan trọng nên rất được mong chờ.
Mà đối với ma quỷ ở Âm phủ, cửa Luyện ngục sẽ được mở, những vong hồn chưa trả hết tội nghiệt, trong thời gian ở tù có biểu hiện tốt sẽ được cho phép trở lại dương gian nhận đồ cúng tế của người thân.
Quỷ sai cũng được nghỉ, không cần đi bắt hồn nên sẽ không đến tiệm hoành thánh để ăn khuya.
Đêm hôm đó, tiệm hoành thánh 444 không mở cửa.
Ngay cả Lý Đại Khoan chuyên đưa hàng đến, vì có biểu hiện tốt nên cũng được cho phép về nhà thăm người thân.
Lúc còn sống, anh ta là người thành phố Vọng Giang, đã chết hơn sáu mươi năm, may mà con cháu vẫn nhớ đến anh ta.
Lúc anh ta chết, con trai mới chỉ được một tuổi.
Nhiều năm qua đi, con trai đã già đi, cháu trai đã hai bảy tuổi rồi, là độc đinh của nhà họ Lý.
Lý Đại Khoan hưởng thụ hương khói, đồ cúng ở mộ trong vườn xong thì đi theo con trai, cháu trai về nhà.
Lúc này, con anh ta Lý Côn đang răn dạy cháu trai Lý Minh Lãng: "Con nói xem, con đã nhiều tuổi như vậy mà sao vẫn không muốn lấy vợ, cha thật sự ngại ngùng nói cho ông nội con biết đấy."
Cháu trai Lý Minh lãng cúi đầu nói: "Cha cũng hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, người không vội, con vội cái gì?"
Vừa nói xong đã bị cha cốc cho một cái: "Còn dám già mồm? Thằng cha mày lúc trước vì nghèo nên hơn ba mươi mới kết hôn.
Mày so cái gì? Hai bảy rồi mà nghĩ mình còn nghĩ mình còn trẻ à? Tìm hiểu không tốn thời gian hả? Yêu đương không tốn thời gian hả? Nếu không nhanh nhanh chóng chóng thì làm sao trước ba mươi tuổi có con cho tao ôm, hả?"
"Được rồi, con biết rồi mà.
Cha có thể đừng càm ràm nữa không?"
"Không càm ràm thì mày có nhớ không? Thời đại tốt, độ tuổi cũng vừa đẹp, còn được sinh hai con, mày thì đứa đầu còn chưa thấy.
Mày làm vậy là làm quốc gia đau lòng đấy có biết không hả con? Mày đang phụ sự chờ đợi thiết tha của nhân dân cả nước đấy, biết không hả?"
"Cha, đừng cường điệu như vậy được không? Con kết hôn hay không, sinh con hay không thì ảnh hưởng gì đến đất nước, nhân dân cơ chứ?"
"Lại già mồm!"
Lý Côn giơ tay lên muốn cốc đầu con trai một cái nữa, tay đã giơ lên cao nhưng lại không thể cốc xuống được, giống như có cái gì đó chặn tay ông ta lại.
Lý Minh Lãng cũng phát hiện ra có chỗ không ổn, hỏi: "Cha, người làm sao thế?"
Lý Côn quay đầu nhìn mộ Lý Đại Khoan cách đó không xa, rét lạnh cả người, lắp bắp nói: "Không, không có gì.
Có lẽ là ông nội con đau lòng cho con thôi."
Lý Minh Lãng cười thầm, cha lại bắt đầu mê tín rồi.
Tuy rằng năm nào cậu ta cũng về tế tổ, nhưng cậu ta vẫn kiên định theo thuyết vô thần.
Lý Đại Khoan rất thích thằng cháu trai này, hai năm gần đây còn lợi dụng chức vụ mà đến nhìn trộm cậu ta mấy lần.
Nay nhân dịp tiết Thanh minh nên đến nhà cháu trai xem sao.
Cháu trai về nhà là lại cắm đầu vào công việc, Lý Đại Khoan đến cạnh cậu ta, lẩm bẩm: "Ba cháu cũng là muốn tốt cho cháu thôi, kết hôn sinh con mới là việc quan trọng nhất.
Nếu không tiết Thanh minh trăm năm nữa, hương khói ở phần mộ tổ tiên sẽ bị đứt đoạn mất..."
Những điều kia cũng không khác gì lời con anh ta nói lắm, nhưng cháu trai không thể nghe thấy được.
Lý Đại Khoan có thể hiện hình, nhưng theo pháp luật dưới Minh giới thì ma quỷ không được phép hiện hình trước mặt người thân.
Anh ta là một con quỷ trung thực, trước giờ đều nghiêm túc tuân thủ quy định này.
---
Không biết chị nữ chính trong Văn phòng môi giới hôn nhân có phải là quỷ sai thích thầm anh Bình không :333 iêm luôn mong mấy mối tình đơn phương kết thúc có hậu ý