Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Ngươi thả ta ra”, giữa từng ngọn núi liên tục vang vọng tiếng mắng chửi tức tối của Sở Linh, cô vẫn bị Diệp Thành vác trên người trông như bao nải.  

 

“Đã là phu thê với nhau rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Diệp Thành mặt dày, hắn không hề có ý định thả Sở Linh xuống.  

 

“Ai là phu thê với ngươi?”  

 

“Đừng ồn ào, đã lên giường rồi đương nhiên là phu thê rồi”, Diệp Thành không quan tâm Sở Linh vẫn đang dãy dụa, hắn cứ thế đi một mạch về phía Ngọc Nữ Phong.  

 

Trên đường đi có biết bao nhiêu đệ tử còn chưa kịp về núi, khi trông thấy cảnh tượng này thì chỉ biết há hốc miệng, nhất thời không thể nói nên lời. Đường đường là phong chủ Ngọc Nữ Phong, là ngọc nữ băng thanh ngọc khiết của Hằng Nhạc Tông mà lại bị chưởng giáo của bọn họ vác như cái bao nải trên người, chuyện này khiến người ta khó mà có thể tin nổi. Đúng là vô thiên vô pháp!  

 

“Không có gì đâu, về nghỉ ngơi cả đi”, Diệp Thành đê tiện cả chặng đường vác theo Sở Linh rồi hô hào, ấy thế mà hắn vẫn nhận về những lời tán thưởng âm thầm thông qua cử chỉ tay.  

 

Lại nhìn sang Sở Linh, khuôn mặt cô đã đỏ ửng cả lên, từ ngày hôm nay trở đi hình tượng ngọc nữ của cô đã bị tên đê tiện Diệp Thành huỷ hoại, sau này có lẽ cô sẽ không còn được gọi là phong chủ Ngọc Nữ Phong nữa mà là Diệp phu nhân rồi.  

 

“Ôi chao”, từng tiếng tặc lưỡi vang lên, cả đám người đi tới ngơ ngác nhìn, bọn họ nhìn Diệp Thành giống như thể nhìn một vị thần vậy.  

 

Đám người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hùng Nhị, Tề Vân và nhóm Tư Đồ Nam sao?  

 

“Nào nào, đứng cho nghiêm chỉnh vào”, tên Hùng Nhị hô lớn giống như thể hắn là đại ca của nhóm, vả lại mấy tên đê tiện kia cũng nghe lời răm rắp đứng ngay ngắn vào hàng vào lối.  

 

“Xin chào Diệp sư thúc”, giây phút sau đó, cả đám chắp tay cúi người cung kính hành lễ với Diệp Thành.  

 

Nghe vậy, Diệp Thành không kịp phản ứng lại.  

 

Có điều ngay sau đó hắn đã hiểu hàm ý của những tên này là gì. Hắn đã lên giường cùng Sở Linh, còn nếu như luận về vai vế của Sở Linh thì hiện giờ hắn chẳng phải là sư thúc của đám Hùng Nhị sao? Không có gì là sai cả.  

 

“Không cần đa lễ”, Diệp Thành xua tay, mặt mày nghiêm túc, hắn còn ra vẻ như một trưởng bối, “có điều đừng gọi ta như thế, nhanh già lắm, ta sẽ không vui đâu”.  

 

Mấy tên đê tiện kia lập tức hiểu ý, giây phút sau đó chúng nhất loạt hành lễ với Sở Linh: “Xin chào đại tẩu”.  

 

“Ừm, gọi vậy còn được”, Diệp Thành gật đầu.  

 

“Cút cho ta”, Sở Linh tức tối cuối cùng cũng phát điên lên thông qua âm thanh mang theo từ tính cùng sức mạnh linh hồn.  

 

Ngay lập tức, đám Hùng Nhị đang đứng thành hàng lập tức ngã vật ra và dính chặt với mặt đất, động tác đều đồng loạt đến kinh người, giống như thể một vách tường cứ thế đổ sập xuống vậy, đến cả các đệ tử vừa đi tới cũng gặp nghiệp, bọn họ chưa kịp nói lời nào mà bị tiếng gằn của Sở Linh làm cho ngả rạp.  

 

Ôi trời!  

 

Diệp Thành đứng cách Sở Linh gần nhất nên lảo đảo xiêu vẹo, cấp bậc linh hồn của Sở Linh ở cảnh giới thiên đỉnh phong, cho dù là hắn thì cũng không thể trụ nổi, đôi mắt hắn hoa cả đi, cả thần hải đều rúng động.  

 

“Xuân dược, ai cần xuân dược?”, trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy câu nói này vang vọng bên tai, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT