Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Sao lại không phải chứ?”, Tịch Nhan chớp mắt, “sư phụ chưa bao giờ dẫn nữ tử nào về, sư nương là người đầu tiên”.  

 

“Tiểu nha đầu, mặc dù nói là như vậy nhưng đừng dùng tới hoan thuật, hoan thuật của muội không có tác dụng với ta đâu, cẩn thận không là bị phản phệ”, Cơ Tuyết Băng vẫn lật quyển tông, trên cơ thể còn có ba màu thần hà rực rỡ khiến Tịch Nhan ở bên chợt cảm thấy đầu choáng váng.  

 

“Sư nương mà sư phụ dẫn về quả nhiên không hề tầm thường”, Tịch Nhan dụi dụi mắt, “đến cả sư phụ còn trúng chiêu, sư nương này đúng là lợi hại. Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết quả nhiên không hề đơn giản”.  

 

“Muội về nghỉ ngơi đi”, trong cơ thể Cơ Tuyết Băng trỗi lên sức mạnh huyền linh bay vào cơ thể Tịch Nhan, giúp cô bé dẹp đi phản phệ của hoan thuật.  

 

Tịch Nhan không mấy vui vẻ, cô xoay người chạy đi, nào ngờ mới chạy đi chừng bốn, năm trượng thì cô đã cười khúc khích và chợt quay người trở lại sau đó chĩa một kiếm Phong Thần Quyết về phía Cơ Tuyết Băng với uy lực cực mạnh.  

 

Phía này, Cơ Tuyết Băng vẫn lật giở quyển tông như không có chuyện gì xảy ra như thể cô không hề thấy nhát kiếm của Tịch Nhan vậy.  

 

 

 

Có điều khi mũi kiếm Lăng Sương của Tịch Nhan còn cách Cơ Tuyết Băng tầm ba tấc thì cô mới khẽ giơ tay kẹp chuẩn xác kiếm Lăng Sương sau đó khẽ gẩy tay khiến kiếm của Tịch Nhan bay đi.  

 

Tịch Nhan trầm trồ “woa” lên một tiếng cứ thế lảo đảo lùi về sau bốn, năm bước, cô vừa đứng vững thì liền thấy như có ma quỷ trước mặt, Cơ Tuyết Băng đã xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, bàn tay trắng trẻo khẽ đặt lên trán cô.  

 

Tịch Nhan sợ hãi toát mồ hôi, trước đó nếu như Cơ Tuyết Băng ra tay thì e rằng cho tới bây giờ phần trán và cả thần hải của cô đều bị đâm xuyên rồi.  

 

“Không phải tung bất cứ chiêu nào sao?”, nhìn Cơ Tuyết Băng ở trước mặt, Tịch Nhan có một cảm giác thất bại trỗi dậy mà trước nay chưa từng có.  

 

“Tiểu nha đầu, giờ về nghỉ ngơi được chưa?”, giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang vọng khắp rừng trúc.  

 

Nghe vậy, cơ thể nhỏ bé của Tịch Nhan bất giác run lên, trước mắt cô là một màu u tối, đợi tới khi mở mắt ra thì mọi thứ dường như chưa hề xảy ra, Cơ Tuyết Băng vẫn ngồi khoanh chân lật giở quyển tông và còn không hề di chuyển lấy một bước.  

 

“Mọi thứ trước…trước đó đều…đều là hoan thuật sao?”, trong ánh mắt của Tịch Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc, từ trước đến nay hoan thuật vẫn khiến cô tự hào lại kéo cô vào trong hoan cảnh ngay khi cô bước ra khỏi đây.  

 

“Sư nương, Tịch Nhan không định công kích người thật sự đâu”, sau hồi kinh ngạc, Tịch Nhan mới cúi đầu giống như tiểu nha đầu phạm phải sai lầm lớn.  

 

“Ta không trách muội”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, “còn nữa, đừng gọi ta là sư nương, ta không phải là sư nương của muội.  

 

Ừm!  

 

Tiểu nha đầu lại lần nữa gật đầu, cô bĩu môi đi ra ngoài.  

 

Ra khỏi rừng trúc, cô nhìn thấy bóng Diệp Thành từ xa đang ngồi trên một vách đá uống rượu.  

 

“Có phải bị đả kích rồi không?”, Diệp Thành lên tiếng.  

 

“Sư phụ biết sao?”, Tịch Nhan thẫn thờ, cô từ từ đi tới.  

 

“Con đừng đánh giá thấp trí tuệ của sư phụ thế chứ”, Diệp Thành mỉm cười, “cô ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của con, ta đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, ta không nói ra vì ta thật sự muốn cho con nếm chút khổ ải, nếu không thì con rất khó có thể hiểu được đạo lí núi cao còn có núi cao hơn”.  

 

 

 

Danh sách truyện HOT