Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Thúc Địa Thành Thốn, đúng là hắn đã hiểu sơ qua ý nghĩa của không gian, mặc dù kết quả hơi đau đớn nhưng nhìn chung cũng đáng ăn mừng, vạn sự khởi đầu nan, mà hắn đã bước một chân vào ngưỡng cửa, muốn hoàn toàn lĩnh ngội được Thúc Địa Thành Thốn chỉ là vấn đề thời gian.  

 

“Ta muốn nghe ngươi nói về lĩnh vực thời không liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Thời không đó có phải chính là sự pha trộn giữa ý nghĩ sâu xa của không gian và thời gian không?”  

 

“Ngươi có thể hiểu như thế”, Thái Hư Cổ Long lười biếng trả lời: “Nhưng ý nghĩa sâu xa của lĩnh vực thời không không chỉ là sự pha trộn giữa thời gian và không gian, trong đó tồn tại một sự cân bằng cực kỳ vi diệu, mà Thiên Chiếu của ngươi chính là sức mạnh bí ẩn của thời không và nửa thời không do thời gian và không gian đan xen tạo thành, chỉ là nó hiện hữu dưới hình dạng ngọn lửa mà thôi. Muốn thật sự lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời không, tiền đề bắt buộc là phải hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời gian và không gian, không làm được điều này thì đừng hòng hiểu được ý nghĩa của thời không”.  

 

“Ngươi lợi hại như vậy, lại am hiểu quy luật điều khiển không gian, vậy ngươi có lĩnh hội được chút chân lý nào về thời không không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.  

 

“Vấn đề này à!”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Ta chỉ là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long thôi, không phải cái gì cũng biết”.  

 

“Hiếm khi thấy ngươi không thể hiện, ta thật sự không quen”.  

 

“Linh tinh, chỉ là ta vẫn chưa đánh thức ký ức về phương diện đó thôi”.  

 

“Ta tin ngươi”, Diệp Thành lắc đầu, không nhiều lời với Thái Hư Cổ Long nữa, không dễ gì mới lĩnh ngộ được chút ý nghĩa của không gian, đương nhiên hắn phải rèn sắt khi còn nóng.  

 

Ngay sau đó hắn bước vào trạng thái nhập định, bắt đầu di chuyển bước chân.  

 

Chỉ là, tuy bước chân hắn đi huyền diệu nhưng thử hàng trăm lần cũng không thấy thành công được một lần, mà mỗi khi thành công được một lần hắn sẽ va đổ một ngọn núi lớn, không nắm chắc sự biến hoá vi diệu trong đó thì sẽ va vào núi.  

 

Khi bình minh dần ló dạng, hắn mới dừng bước, mặc dù mới chỉ lĩnh ngộ sơ qua về Thúc Địa Thành Thốn nhưng hắn vẫn rất vui.  

 

Về tông môn!  

 

Lau mồ hôi, sau đó hắn bay về Hằng Nhạc Tông như một đạo thần mang màu vàng.  

 

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, Hằng Nhạc Tông được bao phủ dưới thần hoa tựa như chốn thần tiên nơi trần gian.  

 

Tuy nhiên dưới thần hoa lộng lẫy ấy lại là bầu không khí căng thẳng, Chính Dương Tông đang điều động binh tướng, họ cũng điều động binh tướng, hơn nữa vì đây là hành động liên minh lớn nhất từ trước đến nay, số lượng người tham gia đông đảo, đội hình khổng lồ, nên dù là các trưởng lão nhìn thấy cũng bất giác tặc lưỡi cảm thán.  

 

Bên này, Diệp Thành đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.  

 

Hắn bước vào khiến cho các trưởng lão đang thảo luận chuyện quan trọng bỗng dừng lại, từng đôi mắt già nua quan sát hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt ai cũng hơi kỳ lạ.  

 

Không trách họ như vậy, vì cả đêm không thấy hắn, bây giờ hắn còn xuất hiện trong bộ dạng mặt mũi tím tái sưng vù, người tinh tường vừa nhìn là biết hắn bị đánh, hơn nữa người đánh còn rất tàn nhẫn.  

 

Diệp Thành ho khan một tiếng, đầu tiên hắn nhìn quanh một lượt,

 

Danh sách truyện HOT