Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bỗng nhiên không biết ba tên phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng từ đâu chui ra, đầu tiên họ nhìn tấm gỗ trước ngực Diệp Thành rồi mới nhìn tới hắn, vẻ mặt cực kỳ sùng bái!

 

Hùng Nhị rất lanh trí, ngưng tụ tình hình của Diệp Thành thành thần thức rồi truyền cho ba người kia.

 

“Ra là thế!”, ba tên lần lượt xắn tay áo lên, sau đó xoa xoa tay, tên nào cũng cười xấu xa.

 

Chẳng mấy chốc, Hoắc Đằng đã nguệch ngoạc vài đường lên tấm bia đá dựng bên trái Diệp Thành, trên đó viết bốn chữ lớn: Tám trăm một đêm.

 

Bên này, Tạ Vân cũng tìm một tấm bia đá dựng bên phải Diệp Thành, trên đó cũng có mấy chữ rồng bay phượng múa: Không mặc cả.

 

Tư Đồ Nam cũng không nhàn rỗi, tìm một tấm bảng treo lơ lửng trên đầu Diệp Thành, ngay chính giữa hai bên tấm bia, trên đó có bốn chữ cực kỳ bá đạo: Đảm bảo sảng khoái.

 

“Các ngươi làm gì vậy?”, đôi mắt mất đi ánh sáng của Diệp Thành liếc nhìn bốn tên kia.

 

“Nào nào nào, ngồi đây”, Tạ Vân rất hiểu chuyện, lấy cho Diệp Thành một cái ghế, cũng chẳng quan tâm Diệp Thành có đồng ý không đã ấn hắn ngồi xuống: “Hiếm khi nào ngươi mới rảnh rỗi, kể cho các sư huynh sư đệ điều tâm đắc khi tu luyện của ngươi đi”.

 

“Ngươi điên à! Ngươi thấy ta rất rảnh hả?”, Diệp Thành đen mặt mắng một câu, nói xong thì định đứng dậy.

 

“Nửa canh giờ, nửa canh giờ thôi”, Tư Đồ Nam lại ấn Diệp Thành về, rất trịnh trọng bảo: “Đây là tiếng lòng của mọi người, trước đây chẳng thấy ngươi đâu, bây giờ ngươi không thể trốn tránh được nữa, chưởng giáo đời nào cũng vậy cả, làm theo đúng thông lệ đi!”

 

“Nào nào nào, đi qua đừng bỏ lỡ, lại đây nghe chưởng giáo Hằng Nhạc kể về kinh nghiệm này”, nếu không sao lại bảo Hoắc Đằng miệng rộng chứ? Tay hắn ta còn xách một cái đồng la, gõ liên tục, âm thanh vang dội vọng khắp mọi nẻo.

 

“Mau lên, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu tới, đây là chuyện tốt đấy”, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cũng hô theo, ý là càng nhiều người tới càng tốt, vậy mới vui!

 

Lại nhìn tới nhóm đệ tử vây xem xung quanh, khoé miệng ai cũng giật giật, họ dứt khoát đi luôn, ai cũng nhìn bốn tên này với vẻ mặt sâu xa, trên mặt hiện rõ mấy chữ: Kết bạn phải cẩn trọng.

 

“Kể thì kể!”, Diệp Thành vẫn không biết chuyện, hắn dựng thẳng cổ áo, ra vẻ nghiêm túc, rất ra dáng: “Đừng lười biếng đấy, ta chỉ nói một lần thôi. Tu luyện ấy mà, nói khó cũng khó, nói không khó cũng thật sự không khó. Quan trọng nhất là phải có nghị lực, kiên trì, biết không…”

 

“Nói hay lắm”, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam kéo ghế đẩu tới ngồi gần Diệp Thành, mỗi người cầm một miếng dưa hấu, nghe rất chăm chú, ai không biết còn tưởng họ là người hâm mộ trung thành của Diệp Thành!

 

“Ôi thanh danh một đời của chưởng giáo!”, các đệ tử đang vây xem không nỡ nhìn thẳng, ai cũng ôm mặt, nào ai còn có tâm trạng nghe Diệp Thành kể nữa?

Ánh nắng sáng sớm chan hoà, Hằng Nhạc Tông được ánh nắng chiếu rọi trông như chốn tiên cảnh, khung cảnh lúc này vô cùng náo nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt, Hùng Nhị, Tề Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng bốn tên đê tiện chỉ sợ trời đất này chưa đủ loạn gào thét điên cuồng.

 

Nhìn từ xa, đám người vây lại đen kịt, lúc này tên nào tên nấy vẻ mặt vô cùng đặc sắc nhìn về một phương.

 

Diệp Thành ngồi đó kể lể chi tiết sự tâm đắc của mình trong quá trình tu luyện.

 

Roạt!

 

Khi bốn kẻ đê tiện xung quanh đang hô hào lớn lối thì một bóng hình giống như ma quỷ xuất hiện, cô mặc bộ tiên y bảy màu, xung quanh có thần hoa bao quanh, cả có thể giống như đoá sen bung nở, thanh khiết vô ngần, nếu nhì nkix thì đây chẳng phải là Sở Linh sao?

 

Thấy Sở Linh đến, mấy tên phía Hùng Nhị đang hô hào thì lập tức che miệng.

 

“Sáng tạo đấy”, Sở Linh khoanh tay trước ngực cười khúc khích nhìn đám Tư Đồ Nam.

 

Ha ha ha…!

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT