Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Như vậy mới có phong thái của một bậc quân vương”, phía biên giới của Nam Sở và Bắc Sở, Quỳ Vũ Cương đứng trên một đỉnh núi, nhìn lửa chiến phía Nam Sở, trong ánh mắt còn hiện lên ma quang sắc bén.

 

“Vương, có lẽ chúng ta có thể liên hợp phía yêu vương sát phạt quay về Nam Sở”, phía sau, một tên ma tướng của Ma Vực lên tiếng: “Tốc độ trưởng thành của Diệp Thành quá nhanh, rồi sẽ có ngày hắn nhất định là đại địch của Ma Vực”.

 

“Ngươi thực sự cho rằng chỉ có một mình chúng ta nhòm ngó Nam Sở sao?”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, “chúng ta nhòm ngó Nam Sở thì những người khác cũng vậy, Sát Thủ Thần Triều bị Đại Sở Hoàng Tộc kiểm soát, Địa Phủ bị Quảng Hàn Cung kiểm soát, Yêu Tộc bị Thiên Phủ Thần Triều kiểm soát, Vu Chú Tộc bị Thánh Điện kiểm soát, Phệ Hồn Tộc bị thiên Long Thánh Tông kiểm soát, Pháp Luân Vương hiện giờ đã chết, chỉ dựa vào Ma Vực và Huyết tộc mà đấu được với bọn chúng sao?”

 

“Là…là mạt tướng ngu muội rồi”.

 

“Huyền Chấn, đang nghĩ gì vậy?”, trên một đỉnh núi của Hạo Thiên Thế Gia, Hoa Tư tĩnh lặng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn đứng trên đỉnh núi.

 

“Không có gì”, Hạo Thiên Huyền Chấn đưa mắt nhìn Nam Sở, vẻ mặt ông ta có phần khó có thể nhẫn nhịn, là một phụ thân, ông ta hiểu được suy nghĩ của Diệp Thành, là phụ thân, ông ta hi vọng con của mình nhận được vinh quang chứ không phải tiếng xấu muôn đời, ông ta cam tâm thay Diệp Thành nhận những thứ xấu xa đó.

 

“Ta đã đánh giá hắn thấp rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn vào khung cảnh đẫm máu trong màn nước, bà ta chợt lên tiếng, trong ánh mắt tuyệt đẹp còn mang theo ánh nhìn đầy ý tứ.

 

“Không thể phủ nhận thủ đoạn của hắn có phần tàn khốc”, ở bên, Phục Nhai hít vào một hơi thật sâu.

 

“Đây chính là quy luật sinh tồn tàn khốc”, Đông Hoàng Thái Tâm lãnh đạm, “làm gì có Đại Sở Cửu Hoàng nào không phải trải qua những cảnh thế này, thủ đoạn dùng máu này mặc dù không nhân đạo nhưng lại hiệu quả, vương triều thịnh thế cần tẩy rửa bằng máu”.

 

Rầm! Rầm!

 

Tiếng động này liên tiếp vang lên ở các hướng khác nhau của Nam Sở, từ khi liên quân tứ phương xuất binh thì không hề ngừng nghỉ phút giây nào.

 

Sự thực đúng như mệnh lệnh của Diệp Thành ban ra, cho dù là Chung Giang, Hằng Nhạc Chân Nhân hay Nam Cung Chính là Đan Thần thì đều sát phạt một mạch, quy thuận đương nhiên bình an vô sự nhưng nếu chống đối thì sẽ thành núi thây biển máu.

 

Trận chiến này cứ đánh hết ba ngày ba đêm.

 

Nam Sở thay đổi rồi, đại địa nhuốm đỏ máu, hư không như khoác lên một lớp mạng màu đỏ, khắp nơi chìm trong bầu không khí tanh mùi máu.

 

Trận chiến này không ai là kẻ chiến thắng, thủ đoạn cứng rắn của Diệp Thành mặc dù tàn khốc nhưng thực tế thì Nam Sở đã thống nhất. Nam Sở hỗn loạn vài nghìn năm đã thống nhất ngay khi ánh mặt trời mới chiếu rọi.

 

Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân, Chính Dương, các lão bối của các thế gia lần lượt quay về.

 

Nhìn từ xa, người nào người nấy toàn thân đẫm máu, có người bên ta, cũng có người bên địch.

 

Vẻ mặt ai nấy đều hết sức mỏi mệt, ba ngày nay bọn họ đã giết quá nhiều người, trong đó không thiếu những người vô tội.

 

Haiz!

 

Cổ Tam Thông trước nay vẫn giảo hoạt chợt ngồi phịch xuóng đất, ông ta lấy ra một cái bình hồ lô xoa đi xoa lại: “Mấy trăm năm rồi, ta chưa từng giết nhiều người như ba ngày nay, ta chưa bao giờ thấy mình máu lạnh như vậy bao giờ”.

 

“Hối hận rồi à?”, Vô Nhai Đạo Nhân liếc nhìn Cổ Tam Thông.

 

“Không”, Cổ Tam Thông uống một ngụm rượu: “Thiên hạ này còn hỗn loạn thì người chết sẽ còn nhiều hơn thế nữa”.

 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT